"Vương ca, em mới về nhà, quà thì nhận được rồi."
Lục Dương nhắn tin lại.
Biên tập viên Lão Vương: Vừa rồi có thông tin hợp đồng mới, cậu có ý tưởng gì không?
Viên Lộc: Vương ca, để em xem hợp đồng trước rồi nói.
Biên tập viên lão Vương: Được, để anh gửi hợp đồng mẫu trước cho em xem, cận thận một chút cũng được.
Không đến một phút sau, Lục Dương đã nhận được thư trong email.
Lục Dương mở ra, bên trong là nội dung hợp đồng mới của tác giả cấp bạch kim(đại thần).
Lục Dương nhìn nội dung bên trong.
Qidian trước khi bị QQ mua lại thì hợp đồng với các tác giả mạng vẫn rất lỏng lẻo, Lục Dương nhìn nhìn ,cũng không có quá nhiều hạn chế, chỉ yêu cầu nếu tác giả cấp đại thân ra sách mới thì phải hơn năm trăm vạn chữ mới được end, những thứ như bản quyền thì tác giả vẫn sở hữu.
Thời gian ký kết là năm năm, thời gian tuy hơi lâu, nhưng Lục Dương cũng không hề quan tâm, Qidian về sau ngày càng phát triển, nếu bản thân có muốn viết thêm quyển nữa cùng không cần phải tìm chỗ khác.
Cho dù có nền tảng khác ra giá cao hơn Lục Dương cũng không thèm đi, vì ở đây hắn đã có nhiều fan hâm mộ, nếu như rời đi thì coi như là bắt đầu lại từ đầu.
Dù sao văn học mạng cũng chỉ là nghề tay trái của Lục Dương, hắn cũng không tập trung toàn bộ thời gian vào nó.
Với lại hợp đồng mới cũng có một số ưu đãi cho Lục Dương, như Lục Dương chỉ cần ra sách mới thì không lo vấn đề đề cử, còn được tăng tỷ lệ chia lợi nhuận lên đến tận 7/3, so với như trước đây chia 5/5 mà nói thì thu nhập về sau tăng lên rất nhiều.
Nhìn kỳ mấy lẫn.
Lục Dương mới trả lời tin nhắn lão Vương.
Viên Lộc: Vương ca, hợp đồng thì em nhìn rồi, coi như không tệ, có thể ký mới.
Biên tập lão Vương: Vậy thì tốt rồi, anh còn tưởng cậu không có hứng thú làm tác giả, dù sao trên tay cậu cũng có cả tống bản quyền tác phẩm nổi tiếng mà.
Viên Lộc: Vương ca, đừng có lo,
Lục Dương mỉm cười.
Đừng nhìn lão Vương bây giờ chỉ là một ngươi mới mà coi thương, có thể tương lai hắn ta cũng là một trong những người quyền lực nhất trong ban biên tập, dù sao thì biên tập cũng là nơi ngươi đi người đến nhiều nhất, có người chuyển sang chỗ khác làm, có người thì đổi việc khác, chỉ cần lão Vương một mực thủ vững trận địa, tương lại lão Vương hoàn toàn có tư cách làm đến phó tổng giám độc biên tập, khi đó quyền lợi trên tay cũng không nhỏ.
Hàn huyên với lão Vương vài câu, một lúc sau, Lục Dương mới tải hợp đồng xuống, ở trên hợp đồng điền điền, sau đó đi tới tiệm in in ra một bản, đóng đấu ký tên xong, Lục Dương mới đem hợp đồng đi tới bưu điện gửi đi.
Dù sao lúc này bưu điện vẫn có nhiều tác dụng, ít nhất là tính bảo mật của nó vẫn cao, Lục Dương vẫn tương đối tin tưởng, còn về tốc độ chuyển phát thì, Lục Dương chỉ có thể cầu nguyện nó có thể tới nơi sớm thôi.
Đi từ bưu điện ra ngoài, trong lòng Lục Dương cảm xúc ngổn ngang không thôi.
Mộng tưởng kiếp trước, hôm nay cũng thực hiện được rồi.
Có thể là tâm tính của hắn phát sinh biến hóa, Lục Dương cũng không có cảm giác vô cùng hưng phấn, giống như người hai mươi tuổi nhận được món quà mình mơ ước lúc mười tuổi vậy, nếu đổi lại lúc đó, Lục Dương khẳng định mình sẽ kích động đến mất ăn mất ngủ ba ngày ba đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau.
Vừa mới chạy bộ trở về, Lục Vĩ cùng Tiền Vân đã kéo hắn cùng đi mua câu đối với pháo hoa.
Đây cũng là đồ dùng cần có vào dịp lễ tết.
Cả gia đình Lục Dương đi vào con đường phồn hoa nhất thị trấn, trên đường đi đều nhìn từng cửa hàng, việc mua câu đối thì rất đơn giản, chỉ cần đếm trong nhà mình có bao nhiêu cái cửa, sao đó chọn câu nào hay hay nhất mà mua là được.
Thời điểm mua pháo hoa, Lục Vĩ cùng Tiền Vân có chút ý kiến trái chiều.
Lục Vĩ thì thích mua loại nổ to một chút, như vậy thì mới có không khí tết, Tiền Vân thì muốn mua loại pháo hóa có thể nổ đẹp mắt vào ban đêm.
"Thì mua cả hai đi mà."
Nhìn hai người tranh luận với nhau, Lục Dương nhịn không được đành mở miệng.
Thấy hai người không thèm để ý đến mình, Lục Dương tự mình đi vào một cửa hàng pháo hoa.
"Có loại phóa hoa nào tốt không?"
Trong tiệm cũng không có nhiều khách hàng, Lục Dương tìm đến lão bản hỏi thăm.
"Tốt thì cũng có vài loại, loại này một hộp sáu mươi cái, chín mươi lăm tệ, còn loại này là pháo hoa 'Phúc Lộc Thọ', một hộp có sáu mươi cái giá một trăm hai mươi tệ, còn loại này là 'Gia Đình Phát Tài', một hộp có năm mươi cái, giá cũng một trăm hai luôn."
Lão bản chỉ vào từng loại pháo hoa rồi giới thiệu.
"Mua nhiều có khuyễn mãi không." Lục Dương cười hỏi.
Lão bản cũng cười cười :"Cái này còn xem cậu mua bao nhiêu."
"Có đưa hàng về nhà giùm không?"
Lão bản kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Dương, nói ra: "Nếu mua nhiều thì cửa hàng có thể đưa tới nhà luôn."
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Vậy thì lấy ba loại này đi, lấy đủ một vạn tệ."
"Một vạn tệ."
Lão Bản hít vào một hơi.
Cửa hàng hắn gần tết âm lịch cũng bán được rất nhiều pháo hoa, bất qua bình thường chỉ mấy trăm tệ, nhiều thì một hai ngàn tệ là cao, không nghĩ tới cậu thanh niên trẻ tuổi này mở miệng ra là một vạn tệ.
"Lão bản, ông cứ yên tâm, ta chuyển tiền trước cho ông, ông chỉ cần đưa hóa đơn cho ta là được, với lại nhanh nhanh chuyển tới nhà ta luôn."
"Được."
Lục Dương thanh toán trước làm lão bản yên tâm không ít, pháo hoa cũng không phải hàng hóa bình thường, nếu không nhận được tiền hắn cũng không dám chuyển đi đâu.
Trong tiệm có máy poss, Lục Dương trực tiếp quẹt thẻ thanh toán.
Nhìn tin nhắn số dư còn lại trong ngân hàng.