Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 170: Em Sẽ Không Bỏ Anh Chứ (2)




"Quan Quan, em giúp anh cầm cái này."

Con cá bống nặng ba cân bị xử lý xong chỉ còn hơn hai cân, Quan Nguyệt cố hết sức mới cầm được, Lục Dương cũng không rảnh rôi, hắn lấy một nhánh cây tẩm dầu rồi vẩy vẩy lên mấy con cá.

Làm xong, hắn còn vung ít muối lên thân cá, sau đó mới nhận lấy con cá trên tay Quan Nguyệt.

Trên đốm lửa phát ra thanh âm cắc cắc, thỉnh thoảng còn nổ vài hạt lửa nỏ, Lục Dương cổ tay lật qua lật lại con cá, con cá cũng phát ra thanh âm xì xì, rất nhanh đã có thể gửi thấy mùi thơm nhẹ nhàng.

Quan Nguyệt nuốt một ngụm nước bọt.

Mọi rợ ánh mắt phát sáng.

"Không nên vội vàng, Quan Quan đừng nhìn chằm chằm vào cá a, giúp anh để ý phao một chút."

Cái gọi là cá nướng tự nhiên, cũng chỉ là vui đùa một chút mà thôi.

Muốn nói con cá này mà có mùi vị tốt, đánh chết Lục Dương cũng không tin, bản thân hắn cũng chỉ rắc ít muối, làm sao có thể so với các tiêm cơm tẩm nhiều gia vị như vậy, bất quá nhiều ngươi lại ưa thích cá tự tay mình nướng, mặc dù mùi vị có chút gì đó bình thường, nhưng họ thập phần chờ mong.

"Phao rung rồi."

Quan Nguyệt kinh sợ kêu một tiếng.

Trên tay Lục Dương đang bận nướng cá, không có biện pháp buông tay, mắt thấy phao sắp bị chìm, Lục Dương nói ra: "Quan Quan, kéo dây nhanh lên."

Quan Nguyệt cũng ra dáng đem cần câu nhấc lên.

Con cá trong nước vùng vẫy bốn phía.

Nhìn tình hình trong nước, Lục Dương yên tâm, vốn còn định đem cá đưa cho mọi rợ nướng giùm, bản thân chạy tới hỗ trợ, nhưng nhìn tình hình hiện tại xem ra không cần rồi.

Con cá này cũng không lớn, nhìn bộ dạng vũng vẫy của nó thì cũng lắm nặng tới hai cân, Quan Nguyệt có thể tự mình ứng phó nổi.

Nhìn Lục Dương không có ý định giúp đỡ, Quan Nguyệt học bộ dạng Lục Dương vừa này, đưa trái đưa phải, đem con cá keo tới cạnh bờ, Lục Dương lúc này mới cầm cái lưới chạy tới, đem con cá vớt lên.

Là một con cá chép, nặng gần hai cân, lại ở trong lưới nhảy tưng tưng không thôi.

"Coi như mày vận khí tốt, nếu bị câu sớm hai mươi phút, thì cũng vào đống lửa rồi."

Lục Dương lấy con cá chép ra, đưa cho Quan Nguyệt nhìn xem.

"Quan Quan, cá này do em câu đây, có muốn chụp mấy tấm hình không?"

"Thôi, con cá này có chút nhỏ."

Quan Nguyệt cũng hết sức hưng phấn, trước kia nàng cũng từng đi theo lão Quan câu cá, bất quá đó là lúc còn bé xíu, hơn nữa còn không được đụng cần câu, chớ đừng nói chi lúc này, tự tay nay câu được một con cá.

"Con cá này tự tay em câu được, lúc về nhớ cầm theo đi, ăn nó khẳng định nhất có thành tựu a."

Lục Dương cười nói, đem con cá chép này bỏ vào rỏ lưới.

Vừa rồi thiếu đi một con cá, nay lại có thêm một con, trong rỏ lưới dưới nước luôn bảo trì số lượng hai con cá.

Quan Nguyệt thử vứt cần mấy lần, đều không bay được xa, Lục Dương nhận lấy, thuận lợi vứt lưỡi câu ra xa, sau đó đặt lại trên giá, tiếp tục chờ đợi.

"Lục ca, hình như cá nướng được rồi."

Mọi rợ hâm mộ nhìn con cá trên tay Lục Dương, sau đó mới kêu một tiếng.

Lục Dương dùng cành trúc chà xát lớp vỏ con cá, nhìn thấy thịt trong đã chín, hắn mới kêu Quan Nguyệt.

"Quan Quan tới ăn cá đi."

Ba con cá trích mỗi người một con, dùng với bánh mì Lục Dương mua từ trước, về phần cá bống vẫn tiếp tục nướng vài cái, Lục Dương cũng ăn vài miếng, tuy rằng không có quá nhiều mùi vị nhưng được cái nó tươi.

Quan Nguyệt ăn rất vui vẻ, khóe miệng đều dính nhọ than, ba con cá trích rất nhanh được xử lý xong, Lục Dương lại đem cá bống tách ra.

"Lục ca, lần sau lúc nào anh câu cá."

Mọi rợ hỏi.

Lục Dương suy nghĩ một chút: "Không biết, để lần sau tới đây ta đi kêu ngươi."

"Được, anh chớ quên em, em còn muốn học tập tài câu cá của anh đấy."

Đối với kỹ thuật câu cá của Lục Dương, mọi rợ triệt để chịu phục, từ lần trước cho đến lần này, mỗi lần Lục Dương câu cá đều như một cuộc dạo chơi, nguyên lai câu cá còn có thể như vậy.

Thời gian vui vẻ trôi qua rất nhanh.

Mắt nhìn mặt trời đang treo trên đỉnh núi.

Lục Dương nhìn đồng hồ, đã hơn ba giờ chiều.

Hắn đứng dậy, nói ra: "Mọi rợ, thời gian không còn sớm nữa rồi, chúng ta phải về rồi."

"Lục ca, anh trên đường phải cận thẩn một chút." Mọi rợ không biết nói gì cho đúng, Lục Dương nhà ở trị trấn, hơn nữa còn mang bạn gái tới đây, nhất định hắn phải về rồi.

"Biết rồi."

Lục Dương đem cần câu cất kỹ, lại đem rỏ lưới cá nhấc lên, bên trong chỉ có hai con cá, trừ lúc Quan Nguyệt câu được con cá chép ra thì từ đó đến giờ bọn họ chả câu thêm được gì nữa, Quan Nguyệt ở bên kia thì thu dọn vỏ nước cùng vỏ bánh mì đều nhặt lại, để vào trong túi xách.

Lên xe gắn máy.

"Mọi rợ hẹn gặp lại."

"Bai bai."

Vẫy tay tạm biệt, Lục Dương lái xe gắn máy, chở Quan Nguyệt đi ra khỏi nơi non xanh nước biếc này.

Về đến huyện thành đã hơn bốn giờ.

Lục Dương đem Quan Nguyệt đưa tới trước cổng tiểu khu, đem con cá chép nàng câu được giao cho nàng, mang theo cá chép, Quan Nguyệt trở lại cư xá, Lục Dương cũng chạy xe về nhà.

"Quan Quan, bạn trai cháu tặng cho cháu con cá này à."

Lão Trương nhìn thấy trên tay Quan Nguyệt có con cá chép, trêu nghẹo nói.

"Trương thúc, thúc cũng quá coi thường cháu rồi, con cá này chính tay cháu câu được đó."

Quan Nguyệt đắc ý khoe khoang.

"Lợi hại vậy sao, không nghĩ tới Quan Quan còn là Hoa Mộc Lan." Lão Trương duỗi ngón tay cái ra, nhìn Quan Nguyệt nhảy chân sáo đi vào tiểu khu, tâm tình của hắn cũng được vui lây.

Thật sự là một nha đầu tốt bụng, hy vọng nam sinh kia có thể biết quý trọng, đừng có giống như ta, lúc còn trẻ chỉ biết sống phóng túng, kết quả...

Lão Trương thở dài một tiếng, lấy một điếu thuốc ra châm lên.

Đây là một người đàn ông có câu chuyện xưa....