Lục Dương tranh thủ ẩn bình luận của Trần Thu Nguyệt đi.
Hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua Quan Nguyệt đang ở bên cảnh, nàng vẫn chưa vào vòng bạn bè đọc bình luận.
"Anh làm sao vậy?"
Quan Nguyệt thấy Lục Dương nhìn mình.
"Không có gì, em cứ tiếp tục đọc tiểu thuyết đi."
Nói xong, hắn cầm lấy điện thoại, nhắn cho Trần Thu Nguyệt một tin nhắn: "Đại tỷ, em đường có làm anh đau tim."
Trần Thu Nguyệt rep lại Lục Dương hai [icon] mặt cười.
Lục Dương thở dài.
Quá chủ quan rồi, thiếu chút nữa lật xe trong mương, tốt nhất về sau không nên đăng cái gì lên mạng hết, cho dù có đăng cũng phải thiết lập quyền hạn cho tốt.
Nhìn mặt nước tĩnh lặng, Lục Dương cùng dần bình tĩnh lại.
Nghĩ cuộc sống của mình trải qua nửa năm nay, Lục Dương cảm giác mình miễn cưỡng được coi là người tốt, không có làm việc gì đuối lý, đối với người bên cạnh đều rất quan tâm.
Ví dụ là Lý Minh Bác, hiện tại mỗi ngày đều có thu nhập cố định, tuy hơi vất vả khổ cực một chút, những dù gì cũng coi là thoát nghèo rồi, nếu như không phải có hắn trợ giúp, tương lai của hắn đã là một người khác.
Còn có Từ Thi, đây chính là cưu một mạng sống, nếu không có bản thân hắn căn thiệp vào, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên, thì kết quả tương lai không dám tưởng tượng.
Lại lấy ví dụ lúc ngồi trên tàu hỏa gặp hai bà cháu Đậu Đậu, tuy rằng chỉ là bèo nước gặp nhau, những Lục Dương cũng đã giúp đỡ chút ít, tuy chỉ vẻn vẹn mấy hộp cơm mà thôi.
Còn có vụ việc giải cứu tiểu cô nương ở nhà ga Lục Thành, khẳng định bây giờ nàng có lẽ đã bình an về nhà, coi như là đã cứu vớt được một gia đình. Nếu như cảnh sát có thể đào sâu hơn, có thể cứu thêm được càng nhiều đưa trẻ bị bắt cóc, đây là một việc đại công đức.
Lại ví dụ về Liễu Thanh Thanh....
Trọng sinh nửa năm, hắn đã làm được rất nhiều việc có ý nghĩa, thay đổi số phận của biết bao nhiêu người, khuyết điểm duy nhất chính là hơi hoa tâm một 'CHÚT'.
Làm người tóm lại cần phải có cho mình một khuyết điểm.
"Quan Quan."
Lục Dương ngẩng đầu nhìn Quan Nguyệt.
"n?"
Quan Nguyệt có chút kinh ngạc nhìn qua, nàng cảm giác bây giờ Lục Dương có chút kỳ quái.
"Em sẽ không bỏ anh chứ."
Lục Dương đột nhiên hỏi.
"Không bao giờ." Quan Nguyệt không chút lưỡng lự trả lời.
"Anh cũng vậy."
Lục Dương nở nụ cười, hắn cười rất vui vẻ, vươn tay ra, nói: "Chúng ta ngoéo tay."
"Ngoéo tay trăm năm không thay đổi."
Hai người đưa ngón út ra cùng một chỗ, cùng một chỗ nhớ kỹ lời thề, Quan Nguyệt cười rất ngọt ngào.
Đến trưa, Lục Dương cũng không câu được con cá lớn nào, nhưng lại câu được vài con cá nhỏ, hắn cũng không đành lòng bắt nên thả hết.
Lục Dương rửa tay, từ trong balo lấy ra đồ ăn vặt đã mua từ trước.
"Mọi rợ, cho ngươi."
Lục Dương ném qua mấy cái bánh mì.
Mọi rợ có chút xấu hổ nhận lấy.
"Vốn em nên mời anh."
"Nói cái gì vậy, ngươi là tiểu đệ của ta, chiếu cố cho ngươi là việc nên làm." Lục Dương nhịn không được mắng vài câu.
Mọi rợ lộ ra nụ cười chất phác, hoàn toàn quên mất Lục Dương là trưởng bối của mình, thiếu niên mười bảy tuổi thiên chân vô tà(ngây thơ như cún), hy vọng hắn có thể vĩnh viễn bảo trì tâm hồn trẻ con như vậy.
"Quan Quan,em đút anh ăn đi."
Nhìn Quan Nguyệt mở bánh mì ra, Lục Dương nói ra.
"Ạnh cũng quá lười đi."
Ngoài miệng Quan Nguyệt tuy nói như vậy, nhưng vẫn đem bánh mì mở ra đưa đến bên miệng Lục Dương, Lục Dương cắn một miếng, tỏ ra ưu thích.
Hắn nói ra.
"Em cũng ăn đi."
Quan Nguyệt cũng không ngại chiếc bánh mì đã bị Lục Dương cắn qua, cũng lấy miệng nhỏ của mình cắn một miếng, hai người anh một miếng em một miếng, đem chiếc bánh mì ăn sạch sẽ.
Sau khi ăn xong, Quan Nguyệt mở một chai nước đưa cho Lục Dương.
Ăn bánh mì uống nước xong, Lục Dương cảm giác miệng vẫn còn thiếu gì đó.
Nhìn mọi rợ đã rất lâu rồi chưa câu được con cá nào, Lục Dương nói ra: "Mọi rợ, còn nhớ khi còn bé, chúng ta thường xuyên nướng cá ăn không? Có muốn thử một lần không?"
"Được."
Nhãn tình mọi rợ sáng lên, tỏ ra hứng thú, đây là việc bọn hắn thường xuyên làm lúc bé, không chỉ nướng cá, còn nướng một số cái khác nữa.
Như khoai nướng, châu chấu nướng, bắp nướng, chỉ cần là đồ có thể ăn, trên cơ bản đều bị bọn hắn nướng qua một lần.
"Vậy ta lấy con cá bống vừa mới câu được, nặng hai ba cân cũng đủ chúng ta ăn rồi, ngươi đi tìm một chút muối tới đây, thuận tiện mang theo bật lửa, ta cùng Quan Quan đi tìm củi."
"Vậy được, anh chờ em một chút."
Mọi rợ đem cần câu thu lại, liền vội vàng chạy về nhà.
Hôm nay cha hắn cũng không ở nhà, chắc là đi đánh bài rồi.
Lục Dương cũng đem cần câu nhắc lên, thu lại đặt ở một bên, sau đó hắn đổi miếng mồi mới, số bắp còn lại cũng bị Lục Dương đồng loạt đổ xuống nước, rồi thả phao lại chỗ cũ, hắn còn lấy ra một cái giá, cố định lại cần câu của mình, hắn không muốn lúc mình rời đi lại bị con cá tha mất cần câu.
Lục Dương không muốn mùa đông phải xuống hồ tìm cần câu của mình.
"Quan Quan, chúng ta đi nhặt củi đi."
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.
Bên cạnh đập nước có một rừng cây, mùa đông củi khô có rất nhiều, Lục Dương cùng Quan Nguyệt rất nhanh đã nhặt được một bó, sau đó ôm trở về chỗ cũ.
Lại tìm ít một vỏ cây thông làm vật bén lửa, bọn họ vừa chuẩn bị xong thì mọi rợ vừa từ trong nhà tới đây, trên tay còn cầm một túi muối, một cái chén chưa ít dầu đậu nành.
Đem đồ đặt xuống đất, mọi rợ từ trong túi mình lấy ra một cái kéo, nói :"Để ta xử lý cá."
"Được"
Lục Dương một bên nhóm lửa, mọi rợ thì tới rỏ lưới đựng cá ở dưới hồ lấy ra con cá bống, bắt đầu vệ sinh cho nó, lại thuần thục mở ruột móc gan, tẩy rửa sạch sẽ.
Trừ còn đó ra, hắn còn lấy ba con cá trích mình câu được, cũng đơn giản xử lý một chút.
Chờ mọi rợ xử lý cá xong, Lục Dương đem cây trúc đâm xuyên con cá bống, sao đó cũng để con cá trích của mọi rợ lên một cây trúc khác, hắn đưa mọi rợ nói: "Ngươi cầm con cá trích đi."