Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 171: Mua Thêm Căn Nữa (1)




Lái xe máy về nhà.

Ở trước cửa nhà, Lục Dương gặp được vợ của lão Lý.

Nhìn đồ câu cá trên xe gắn máy của Lục Dương, Lý thẩm cười ha hả nói: "Tiểu Dương, hôm nay đi câu cá à."

"Đúng vậy dì."

Lục Dương xuống xe đáp lại, người ta thường có câu bắn bà con xa mua láng giếng gần, gia đình Lục Dương quan hệ với các nhà xóm không tệ, huống chi đối phương còn là trưởng bối, nên Lục Dương rất khách khí.

"Câu được con nào không?"

Lý thẩm hiếu kỳ hỏi một câu, còn nói thêm: "Mấy ngày hôm trước lão Lý cũng la hét đòi đi câu cá, kết quả câu cả buổi cũng không được một con, ài, thời tiết lãnh lẽo như vậy mà còn ra ngoài câu cá, không phải là hành hạ bản thân mình sao."

"Cháu so với thúc thúc thì tốt hơn một chút, câu được một con a."

Lục Dương cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Bởi vì rổ cá được treo ở mặt khác, Lý thẩm không nhìn được, nghe được Lục Dương nói vậy, nàng nhịn cười không được: "Giày vò cả buổi được một con cá thôi à."

"Lý thẩm, cháu câu cũng không phải cá nhỏ."

Lục Dương cười nói.

"Thế nó nặng lắm à." Lý thẩm tò mò hỏi.

Lục Dương cười cười, không nói gì, chỉ đi qua, đem rỏ lưới đựng cá để xuống đất, nói ra: "Lý thẩm, thẩm tới xem một chút...."

Nhìn con cá khổng lồ đang nằm trên mặt đất, Lý thẩm hoảng sợ, nhịn không được lui về sau vài bước, bất quá không kìm được sự tò mò của mình, lại tiến lên lấy tay chọt chọt.

"Con cá này thật là to."

"Thế nào, Lý thẩm, cá nay coi như được không." Lục Dương dùng chân đạp đạp thân cá, trong mắt của hắn khó có thể che giấu nổi nét đắc ý.

Đừng nhìn con cá này đã rời khỏi nước mười mấy phút, nhưng nó trắm này vẫn còn sống, miệng vẫn còn khẽ hớp hớp vài phát, tuy chỉ không còn được mạnh mẽ như lúc dưới sông mà thôi.

"Tiểu Dương thật lợi hại, còn có thể câu được con cá lớn như vậy, đổi lại lão Lý nhà thẩm, chỉ sợ lão còn bị con cá kéo xuống nước."

Lý thẩm đánh giá con cá trăm này.

Còn cảm thán nói: "Tết năm nay, gia đình cháu không cần mua cá rồi."

Nói chuyện phiếm vài câu, Lục Dương mang theo cá về nhà.

Trong nhà không có người, ba mẹ Lục Dương đã tới căn tin làm việc, vẫn chưa tan làm, Lục Dương đem con cá trắm thả vào trong chum nước để nuôi, chùm nước này được làm từ gốm, tuổi đời có chút hơi lâu, nghe Tiền Vân kể, nó còn có trước khi sinh ra Lục Dương.

Bên trong còn có nửa chum nước.

Lục Dường đem cá trắm thả vào chum, tiến vào trong nước, cá trắm như được sống lại, vui sướng lắc lư cá đuôi.

Chó Tiểu Bạch cũng tò mò chạy tới, nó ngửi được mùi tanh tanh mà trước đây không gửi thấy được, lại chạy tới bên cạnh Lục Dương, vây quanh hắn vẫy đuôi không thôi.

Lục Dương ngồi xuống, sờ lên đầu Tiểu Bạch.

"Tiểu Bạch, con cá này ngươi không thể ăn được."

---

Hơn sáu giờ chiều.

Lục Vĩ cùng Tiền Vân lúc này mới cùng một chỗ về nhà.

Nhìn con trai minh đang trêu đùa với Tiểu Bạch, Tiền Vân hỏi: "Đi ra ngoài cả một ngày, câu được con cá này không?"

"Mẹ nhìn vào chum nước sẽ biết."

Lục Dương chỉ vào phương hướng chum nước.

Tiền Vân cùng Lục Vĩ tò mò đi tới nhìn xem.

"A, cá lớn như vậy sao, không phải con mua chứ."

Nhìn con cá trắm to lớn đang vẫy đuôi trong nước, Tiền Vân có chút khó tin, Lão Lục nhiều năm câu cá như vậy, cũng không bao giờ câu được con cá to như thế.

Lục Vĩ cũng rất hưng phấn, lấy tay sờ sờ.

"Mẹ, mẹ không nên xem thường con."

Lục Vĩ kiểm tra một chút, nói ra: "Không sai đâu, là do con trai nhà minh câu được, em xem cái miệng của con cá này còn bị xé toang này."

Nói xong hắn nhìn Lục Dương, hỏi: "Con ở đâu câu được con cá to này vậy."

"Con câu ở nhà bà ngoại, chỗ đập chứa nước, còn có mọi rợ đi theo nữa."

"Đi xa như vậy sao."

"Nếu không thì con mượn xe máy của ba làm gì."

Nghe được hai người nói chuyện, Tiền Vân lúc này mới biết con cá này thật sự do Lục Dương câu được.

Nhìn con cá trăm đen xì, Tiền Vân có chút sợ hãi, không biết nên xử lý nó thế nào.

Bàn bạc hồi lâu, cuối cùng mới quyết định Lục Vĩ sẽ xử lý con cá này, còn Tiền Vân sẽ phụ trách ướp gia vị rồi đem đi phơi khô, đợi đến lúc tết thì lấy ra ăn dần.

....

Gió bắc thổi về làm huyện Thanh Sơn có cảm giác lạnh thấu xương.

Nhiệt độ đã hạ xuống rất thấp, thời gian đảo mắt đã đến ngày mười chín âm lịch.

Ăn xong bữa sáng mẹ làm, Lục Dương lái xe đi ra ngoài, hắn không quên việc mình đã đồng ý với Liễu Thanh Thanh, sẽ giúp nàng tìm một căn phòng.

Con cá tiểu viên kia cũng quá tệ rồi, đừng nói đến người bệnh có thể dưỡng bệnh hay không, người bình thường ở lâu cũng từ khỏe mạnh mà đổ bệnh.

Huyện Thanh Sơn cũng không lớn.

Đi một vòng cũng chỉ có mấy nhà môi giới bất động sản mà thôi.

Lục Dương ở tên GPS tùy tiện chọn một chỗ, rồi lái xe đi tới.

Cửa hàng Lục Dương đi tới rất nhỏ, bên ngoài chỉ có một phong, không gian cũng không được rộng rãi, Lục Dương đem xe đỗ ở ven đường, đi tới cửa.

Trên cửa thủy tinh dán đầy cái loại quảng cáo.

Lục Dương nhìn nhìn.

Chung cư 'Tinh Kim', diện tích trăm hai mươi mét vuông, ba phòng ngủ hai sảnh, giá 27 vạn.(270.000)

Chung cư 'Vạn Hòa', diện tích một trăm mười mét vuông, ba phòng ngủ hai sảnh, giá 26 vạn.

Chung cư' Tử Kinh', diện tích tám chín mét vuông, hai phòng ngủ một sảnh, giá 19 vạn.

...

Vốn Lục Dương còn muốn thuê một phòng nhỏ, nhưng nhìn giá cả phía trên quảng cáo như vậy, suy nghĩ của hắn lại xảy ra chút biến hóa.

Rẻ như vậy sao, hay là mua luôn một căn đi.

Tiền trên ngươi hắn bây giờ không còn nhiều lắm.

Nhưng bán đi cổ phiếu, với đem tiền cửa hàng khu đại học kinh doanh được cũng vừa đủ mua một căn phòng nhỏ, dù sao hắn cũng sắp có tiền nhuận bút rồi, cho dù có thiếu thì đợi đến lúc đó bổ sung sau cũng được.

Ai bảo phòng ở rẻ như vậy.

Huyện Thanh Sơn mặc dù chỉ là một huyện thành nhỏ, nhưng về sau giá cả vẫn tăng theo cả nước, cùng một chỗ tăng như tên lửa, đến thời điểm năm 2020, giá một mét vuông đã tăng tới gần bày nghìn.

Lúc đó, Lục Dương sống ở Lục Thành nhưng không hiểu nổi sao huyện Thanh Sơn lại có cái giá nhà này.

Khi đó một mét vuông ở vùng ngoại thành Lục Thành cũng chỉ có cái giá bảy nghìn mà thôi, mà một huyện thành nhỏ như vậy, thu nhập bình quân đầu người cũng chỉ khoản chừng hai ngàn, như thế nào lại có cái giá ảo ma như vậy.