Lục Dương đem chiếc ghế câu cá mình đang ngồi đặt sang bên cạnh, nói ra: "Em ngồi ở đây đi."
"Thế anh ngồi ở đâu."
Quan Nguyệt tò mò hỏi.
Lục Dương đặt mông trực tiếp ngồi trên mặt đá, nói ra: "Anh ngồi đây, dù sao trong nhà cũng có người giúp giặc quần áo rồi."
"Cẩn thận mẹ anh đánh cho."
Quan Nguyệt lắc lắc nắm tay nhỏ.
Mọi rợ rất nhanh trở lại.
Trang bị câu cá của hắn thì đơn giản hơn nhiều, chỉ có cần câu với mấy cuộn dây, cần câu chỉ dài bốn năm mét, Lục Dương biết nếu muốn câu cá lớn bằng cái cần này thì no hope.
"Ngươi muốn câu cá gì."
Lục Dương hướng về phía mọi rợ hỏi.
Mọi rở không biết nhiều như vậy, hắn nói ra: "Cá gì cũng được."
"Trong bọc của ta có lưỡi câu cá, còn có một số vật dụng khác, ngươi xem thích cái gì thì cầm lấy mà dùng."
"Không cần, không cần, ta mang lưỡi câu rồi." Mọi rợ từ trong túi móc ra một gói mì ăn liền, bên trong chứa đầy thứ linh tinh, hắn lấy ra lưỡi câu, móc vào một chút cám, lấy tay bóp lại, sau đó ném ở trước mặt hồ không xa.
Có người ngoài ở bên cạnh, Lục Dương cũng không đùa giỡn Quan Nguyệt, hắn chuyên tâm ngồi câu cá, Quan Nguyệt thì ở bên cạnh lấy điện thoại ra chơi.
Lục Dương đợi một hồi, cũng không thấy phao mình nhúc nhích, hắn lại nhìn Quan Nguyệt một chút, hỏi: "Em đang làm gì vậy?"
"Đọc tiểu thuyết a."
Quan Nguyệt giơ giơ điện thoại lên.
"Em không phải không thích đọc tiểu thuyết sao? Người nào lại có viết tốt như vậy, khiến em mê muội đọc tiểu thuyết." Lục Dương có chút tò mò hỏi.
Quan Nguyệt nở ra nụ cười dào dạt, lặng lẽ ở bên tai Lục Dương nhỏ giọng, nói : "Anh cũng quá tự luyến rồi."
Được rồi.
Lục Dương bây giờ hiểu rồi, Quan Nguyệt hẳn là đang xem tiểu thuyết của mình, Lục Dương nhớ lại nội dung tiểu thuyết mình viết, may mắn bản thân mình không viết hậu cung cho nhân vật chính, nhân vật chính cũng hết sức gây thơ, tu luyện mấy trăm năm cũng còn thân đồng tử, bằng không hắn đã không có mặt mũi gặp Quan Nguyệt rồi.
Quan Nguyệt chăm chú đọc tiểu thuyết, Lục Dương cũng không đi quấy rầy nàng.
Bên kia.
Phao mọi rợ giật giật, hắn liền giật lấy cần câu lên, trên lưỡi câu là một con cá trích, bắt vào tay, mọi rợ hưng phân không thôi, hướng về Lục Dương vẫy tay.
"Hôm nay may mắn lắm nha, nhanh như vậy đã câu được cá."
Lục Dương cũng cười chúc phúc.
Mọi rợ đem cá trích bỏ vào thúng nước, nói ra: "Khả năng hôm nay thời tiết đẹp, nên mấy con cá thích lên bờ dạo chơi một tí."
"Haha, vậy thì cố cho tụi nó ngắm mặt trời đi."
Qua mười phút sau.
Mọi rợ lại câu công câu được thêm một con cá trích, hắn hứng phấn không thôi.
Nhìn phao của Lục Dương vẫn không có nhúc nhích, mọi rợ khuyên: "Lục ca, anh đổi mồi câu đi, sang con giun á, hôm nay cá trích rất nhiều, cần câu của anh xa như vậy, rất nhanh có thể câu được cá trích."
"Em có rất nhiều giun, hai chúng ta đủ sài."
"Không cần."
Lục Dương khoát tay áo.
Hắn hôm nay tới đây là để câu cá lớn, nếu câu cá trích nhỏ thì phải xin lỗi cái cần câu 599 tệ này rồi.
Lục Dương bình tĩnh, tuyệt đối không sốt ruột, câu mà mà sốt ruột thì không phải dân chuyên nghiệp, cuối cũng làm việc chăm chỉ cũng được đến đáp, thời điểm mọi rợ câu được con cá thứ ba, phao của Lục Dương rốt cuộc cũng chuyển động.
Lục Dương hơi khom người, chuẩn bị tùy thời đứng lên.
Sau một lát.
Chiếc phao chìm xuống đáy nước, lại đột nhiên nổi lên, Lục Dương lập tức đứng lên giựt dây, mẹ kiếp, chân hắn thiếu chút nữa trượt vào hồ, mặc dù nói thời điểm xây dựng đập, tu sửa cũng không làm sâu, nhưng nến hắn mà rơi vào thì hôm nay phải kết thúc buổi câu cá này rồi.
"Lục Dương, anh không sáo chứ."
Quan Nguyệt thấy Lục Dương như vậy nàng càng hoảng sợ, đợi lúc Lục Dương ổn định lại thân thế, nàng mới kinh ngạc nói ra: "Con cá lớn quá."
"Ngọa tào, con cá này cũng quá lớn rồi."
Dây câu phát ra âm thanh ông ông, cần câu thì uốn lượn thành một đường cong, giống như tùy thơi nó có thể đứt vậy, mặt nước thì nổi lên tán loạn hình tròn, Lục Dương dùng bao nhiêu khí lực, cũng không thể nhấc nổi cần lên.
Đây tuyệt đối là một con cá lớn.
Trong lòng Lục Dương khẳng định.
Vừa rồi hắn câu được con cá bông kia cũng không có cảm giác như vậy.
Lục Dương liền dùng kinh nghiệm câu cá của mình, hắn đưa cần câu kẹp vào trong nách, giữ chặt lại, để con cá tùy ý giãy giũa.
Mọi rợ thì đã cầm sắt chiếc lưới ở bên cạnh, nhìn bộ dạng của hắn còn khẩn trương hơn Lục Dương.
"Lục Dương cố lên."
Quan Nguyệt ở một bên cổ vũ.
Mọi rợ cũng nói ra: "Lục ca, đừng để cho nó chạy."
Một con cá, ba người sốt ruột.
Lục Dương không nóng không vội, cần thân điều khiển cần mình ngược hướng với cá, qua bảy tám phút, con cá lộ lên mặt nước, là một con cá trắm đen, nhìn qua nó phải nặng hơn mười cân.
Giày vò lâu như vậy, khí lực của con cá trắm đã yếu đi rất nhiều, Lục Dương cận thận kéo nó vào bờ, cũng bảo mọi rợ chuẩn bị tốt, đem lưới chộp lên, sau đó năm hai bên lưới lại, không cho nó vùng vẫy.
"Lớn quá đi."
Quan Nguyệt nhịn không được nói ra.
"Lục ca, quá trâu rồi, cả đời này của em cũng chưa thấy con cá trắm lớn như vậy." Mọi rợ giống như người qua đường, đứng khen tấm tắc không thôi, nhìn con cá trắm ở trong lưới hâm mộ không thôi.
"Hặc hặc, quá đã."
Lục Dương lấy điện thoại ra.
"Mọi rợ, cầm lấy, chụp cho anh vài tấm hình."
Quan Nguyệt cũng lấy điện thoại mình ra chụp vài tấm.
Sau khi chụp ảnh xong, Lục Dương đem túi tới rỏ dưới mặt nước, đem con trăm ném vào, rỏ lưới đựng cá dù sao cũng rất chắc chắn, không lo con cá sẽ chạy mất.
Rửa sạch những thứ nhầy nhụa trên tay mình, Lục Dương nhìn mọi rợ nói ra: "Thế nào, hiện tại có cần bảo anh đổi mồi câu thành giun không?"
Mọi rợ nở nụ cười lúng túng.
Lục Dương câu được một con cá, còn nặng hơn ba con cá trích hắn câu được, nếu đổi lại ban thân hắn, cũng sẽ không đổi mồi câu thành giun a.
Mới một tiếng đã câu được có cá trắm tó như vậy, Lục Dương cảm thấy rất vui mừng, cho dù hiện tại, tâm tình của hắn vẫn chưa bình tĩnh lại.
Cảm giác bây giờ của hắn như trúng thưởng năm trăm vạn.
Lân nữa đem lưỡi câu thả xuống.
Lục Dương cầm lấy điện thoại, chọn mấy tấm hình chụp khi nãy, đăng lên dòng thời gian của mình, còn vui vẻ bình luận: "Hôm này thơi tiết thật đẹp, thích hợp để câu cá..."
Rất nhanh, phía dưới bức ảnh đã có nhiều lượt bình luận.
Đa số là bình luận của bạn học.
"Lục Dương, câu ở đâu vậy, con cá này cũng quá lớn rồi."
"Nhìn qua con cá này phải trên mười cân, vậy mà Lục Dương cũng câu được, quá trâu."
"Xin địa điểm câu cá ."
"Trời, vậy mà có con cá lớn như vậy sao?"
"Hôm nay không lo không có cá ăn rồi."
Còn có một số bình luận của người quen.
Ngô Bá: "Đợi ta, đợi ta về hai chúng ta cùng đi câu."
Từ Thi: "To quá, [icon] mỉm cười."
Tống Giai: "Học đệ rất lời hại."
Trần Thu Nguyệt: " Lão công giỏi quá,[icon] hoa hồng x5."
....