Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 167: Đậu Hũ




Ôm lấy cô bạn gái nhỏ, hưởng thụ thế giới riêng của hai người.

Tâm tình Lục Dương bây giờ rất không tồi.

Nhân sinh đắc ý nhất, không phải chính là như bây giờ sao?

Rời xa khói bụi trần gian, không lo không nghĩ, có mỹ nữ làm bạn bên cạnh.

"Quan Quan, hôm nay em bôi son môi à?"

Nhìn bờ môi Quan Nguyệt hồng phớt phơ, Lục Dương hỏi.

"Không có, hôm nay sợ môi khô, em chỉ bôi son dưỡng thôi."

Quan Nguyệt rất ít khi trang điểm, nàng là người con gái đẹp từ nhiên không cần son phấn.

Lục Dương lại hỏi: "Có vị đào phải không?"

Quan Nguyệt cũng không nghi ngờ Lục Dương có động cơ gì, hồi đáp: "Hình như là vị cam."

"Để anh nếm thử xem."

"Anh~"

Không đợi Quan Nguyệt phản đối, Lục Dương trực tiếp hôn tới, chỉ trong chốc lát, khuôn mặt Quan Nguyệt đỏ tới tận mang tai, trên gương mặt còn nóng lên rất nhiều.

Lục Dương cũng không thành thật một chút nào.

Bàn tay của hắn lạnh lẽ chui vào áo Quan Nguyệt.

"Lạnh quá, anh làm gì thế."

Quan Nguyệt đột nhiên bắt lấy cái tay hư của Lục Dương.

"Anh sưởi ấm tay a."

"Đừng tưởng em không biết anh có ý đồ gì, nếu muốn sưởi ấm, để em giúp anh."

Quan Nguyệt lấy tay Lục Dương ra, lấy hai bai tay bắt đầu chà xát, sưởi ấm... nhìn tiểu nha đầu ở trước mắt mình chăm chú làm việc, Lục Dương nở nụ cười.

Minh hôm nay hơi sốt ruột rồi.

Quan Nguyệt là một nữ tử rất bảo thủ.

Nắm tay, hôn trộm một cái thì đã là cực hạn mà nàng có thể tiếp nhận, việc này dù sao cũng không cần vội, cứ để từ từ rồi sẽ đến, dục tốc thì bất đạt.

So sánh với Trần Thu Nguyệt nhiệt tình hào phóng, Quan Nguyệt thì khác, nàng có một kiểu ngây thơ trong sáng làm cho người ta muốn bảo vệ.

"A, phao rung rồi."

Quan Nguyệt đang giúp Lục Dương chà tay, nhìn cái phao trên mặt hồ đụng đậy, nàng kinh ngạc nói.

"Không cần phải vội."

Lục Dương cũng nghiêm túc trở lại.

Hắn dùng hạt ngô để câu cá, không tin không có con cá nào chê mồi này cả, nếu có con cá nào cắn câu, khẳng định nó sẽ là một con cá to.

Quan Nguyệt lặng yên đi qua một bên.

Phao rung vài cái, đột nhiên bật lên trở lại, Lục Dương biết đây là cơ hội, vội vàng nắm lên cần câu giựt lên.

Ông Ông.

Tiếng nước cắt vào dây câu nghe hết sức êm tai.

Đối với những người có nhiều kinh nghiệm câu cá, loại thanh âm này còn nghe hay hơn bài hát nhiều, cần câu uốn lượn thành một đường con, Lục Dương tranh thủ nói ra.

"Quan Quan, nhanh đi lấy cái lưới tới đây."

Quan Nguyệt vội vàng đem lưới cầm tới, kích động nhìn chằm chằm vào mặt nước, Lục Dương nhắc nhở nàng cận thận một chút, sau đó chuyên tâm câu cá.

Kéo một hồi, con cá cũng chịu ngoi lên mặt nước, không phải cá chép như tưởng tượng mà là một con cá bống(Parabramis pekinensis), nặng tới hai ba cân.

Lục Dương đem con cá bông kéo sát vào bờ, Quan Nguyệt liền dùng lưới vớt lên.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của nàng khi bắt được cá.

Lục Dương nhịn không được nói ra: "Thế nào, Quan Quan, anh không có lừa em chứ, nơi đây thật sự có cá mà."

"Anh thật lợi hại."

Quan Nguyệt chạy tới, hôn nơi má Lục Dương một cái.

Lục Dương cảm thấy hạnh phúc, đây chính là hạnh phúc nhân đôi.

Đỉnh phong nhân sinh không phải là như vậy sao?

Mang rỏ lưới tới, Lục Dương ném con cá bống vào, sao đó đặt rỏ xuống mặt nước, bản thân hắn thì thay mồi câu mới, lại ném lưỡi câu trở lại chỗ cũ, mặt khác, hắn lại dùng muỗng nhỏ, đem một số hạt bắp ngâm rượu đôi tới chỗ phao câu.

Buông cần câu, Lục Dương lại đem Quan Nguyệt ôm vào trong ngực, bảo nàng ngồi trên đùi của mình.

Dùng hạt ngô làm mồi câu, có thể giúp tay Lục Dương không bị bẩn, vì vậy Lục Dương có thể cùng Quan Nguyệt liếc mắt đưa tình, cánh quần áo của nàng chiếm chút món lời nhỏ.

"Lục ca, là anh sao?"

Đột nhiên, một giọng nói từ phía sau lưng hắn truyền đến.

Quan Nguyệt vội vàng đứng dậy, nhìn thấy từ trên đập nước một người thanh niên trẻ tuổi đen gầy đi xuống, trên tay còn dắt theo mâu con trâu nước trưởng thành.

Lục Dương quay đầu nhìn lại.

Hắn kêu lên một tiếng.

"Mọi rợ."

Tuy rằng trong lòng hắn thẩm mắng một tiếng, ngươi đến cũng quá đúng lúc rồi, bất qua đối với thằng chơi từ nhỏ, Lục Dương vẫn nhiệt tình chào hỏi.

"Anh tới đây câu cá sao, sao không gọi em một tiếng, đây là bạn gái của anh sao?" Mọi rợ hâm mộ nhìn Lục Dương, vừa rồi hắn đến cũng nhìn thấy Quan Nguyệt cùng Lục Dương đang thân mật ôm nhau,

"Đúng vậy, đây là bạn gái của ta, Quan Nguyệt."

Lục Dương giới thiệu Quan Nguyệt một chút, rồi hướng Quan Nguyệt giới thiệu mọi rợ.

"Hắn gọi là Tiền Mãn, khi còn bé thường xuyên chơi đùa với anh, biệt danh gọi là mọi rợ."

"Xin chào Tiền Mãn."

Quan Nguyệt đánh tiếng chào hỏi.

Trên mặt đen sẫm của mọi rợ hiên lên vài phần ngượng ngùng, vội và nói: "Chào chị."

Nói xong, hắn lại quay đầu hỏi Lục Dương.

"Lục ca, câu được con cá nào chưa?"

Lục Dương cũng nói: "Ta vừa mới tới đây, cũng câu được một con cá bống."

Mọi rợ gật đầu: "Mùa đông câu cá không tốt lắm, ta đã câu nhiều lần cũng chỉ có thể câu được một con, mà nó có đến nửa cân không."

"Hơn một tí." Lục Dương sắc mặt cổ quái.

"Hơn?"

Ánh mắt mọi rợ sáng lên, ném đi sợi dây thừng cột trâu đang cầm trên tay mình, hắn vội cầm lên rỏ đựng cá nhìn nhìn, phát hiện bên trong có một con cá bống rất lớn.

"Ngọa tào, con cá này cũng quá lơn đi, Lục ca làm sao câu được vậy?"

Mọi rợ kích động nói.

Hắn câu cá đã hơn một năm, cũng không câu được một con cá bống to như vậy, tuy rằng lần trước được Lục Dương dạy một số chiêu nhỏ, câu cũng được nhiều cá hơn, những vẫn không câu được một con cá to như vậy.

"Dùng hạt bắp làm mồi câu đấy, ta vốn muốn câu cá chép, không hiểu sao con cá bống này lại tìm tới cửa." Lục Dương thập phần Versailless(1) trả lời.

(1: Ý chỉ khoe khoang nhưng không lộ liễu, giọng điệu đau khổ, là một từ hót hiện nay bên trung quốc."

Ý tứ của hắn còn chê con cá bống này không bằng con cá chép.

"Lục ca, anh cũng quá trâu rồi, chờ em một chút, em đem trầu về đã, sau đó tới câu cá với anh."

Mợi rợ bị Lục Dương hấp dẫn câu cá.

Nhìn mọi rợ dắt trâu nhanh chóng rời đi, Lục Dương rất muốn nói, ngươi đừng có tới nữa, đợi lát nữa ta câu được sẽ cho ngươi vài con.. Nhưng lời này hắn không thể thốt ra khỏi miệng được.

Bất đắc dĩ nhìn thoáng quá Quan Nguyệt.

Phát hiện Quan Nguyệt đang cười trộm.

Nàng biết lúc này Lục Dương rất phiền muộn, thế giới riêng của hai người sắp bị can thiệp rồi.

Nàng cũng biết lúc này Lục Dương suy nghĩ gì, cố ý ăn đậu hũ của nàng, sao nàng lại không biết được.

"Thời gian không còn nhiều lắm. chúng ta phải nhanh lên."

Lục Dương hướng về Quan Nguyệt nói ra.

Quan Nguyệt liếc mắt, nhưng vẫn nhu thận đi vào ngồi trong lòng ngực Lục Dương, lần này Lục Dương có một ít động tác khác thường, nàng cũng không có ngăn trở.

Mấy phút sau, Quan Nguyệt sắc mặt ửng hồng đứng dậy, nói ra: "Người sắp tới rồi."

"Được được."