Từ nhà Liễu Thanh Thanh ra ngoài, trở lại trên xe, Lục Dương nhịn không được vỗ ót của mình.
Có phải mình thể hiện hơi quá mức rồi không?
Một nữ sinh, dưới loại tình huống không có ai ở nhà lại mời ngươi vào phòng của nàng là có ý gì, còn chưa đủ hiểu rõ ràng hay sao?
Nhưng mà Lục Dương hết lần này tới lần khác lại cự tuyệt.
Hắn không muốn lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn.
"Ài, quả nhiên ta thật không phải là một tên cặn bã hợp cách."
Lục Dương cảm thấy cảnh giới của mình càng ngày càng tăng lên không ít.
Đáng tiếc, không có Trần Thu Nguyệt ở đây.
Nếu bây giờ có Trần Thu Nguyệt ở bên cạnh, hắn nhất định sẽ gọi nàng ra, thời điểm này, hắn cần một tiểu tỷ tỷ nhiệt tình đến giúp mình an ủi tâm hồn đang bị thương.
Lái xe về đến nhà.
Hắn không vội xuống xe.
Lục Dương cầm lấy điện thoại, gọi cho Quan Nguyệt:" Quan Quan, ngày mai có bận việc gì không?"
"Không có việc gì nha."
Giọng nói ngọt ngào Quan Nguyệt truyền đến.
"Vậy thì chúng ta đi chơi đi, anh dẫn em đi câu cá."
Lục Dương cười nói.
"Mùa đông như vậy thì đi đâu câu cá, không phải anh muốn làm chuyện gì xấu chứ."
Quan Nguyệt cảnh giác hỏi.
Nữ nhân này, sao càng ngày càng thông minh hơn rồi, Quan Nguyệt trước kia không phải rất ngốc hay sao? Hay là theo Triệu Oánh Oánh nên thông minh hơn không ít.
Lục Dương đương nhiên không thừa nhận.
Hắn nghiêm túc nói :"Ai nói cho em biết mùa đông không thể câu cá, em có xem ở trên TV, người ta đào một cái lỗ để câu cá chưa, với lại thời tiết chúng ta vẫn còn nắng, mặt sông vẫn chưa đóng băng, với lại anh cũng đã xem dự báo thời tiết, ngày mai trời trong nắng ấm, thích hợp đi câu cá."
Quan Nguyệt suy nghĩ một chút, cảm thấy Lục Dương nói cũng đúng.
Trong TV, không phải có rất nhiều người đều đi câu cá vào mùa đông sao? Hơn nữa bọn họ đều câu được những con cá rất to.
"Vậy đi chỗ nào câu."
Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Đi tới đập nước bên Tiền gia trang, bên kia có rất nhiều cá lớn, đặc biệt là nó lớn lên ở tự nhiên."
"Tiền gia trang ở đâu?"
"Gần thị trấn Song Cát."
"Hơi xa một chút."
"Sợ anh đem em đi bán hay sao?"
"Được rồi, vậy ngày mai anh đến gọi em."
Quan Nguyệt còn chưa câu cá lần nào, nàng cũng rất tò mò, tuy rằng hơi xa một chút, nhưng có Lục Dương bên cạnh phụng bồi, nàng cũng không lo lắng.
Cúp điện thoại, sắc mặt Lục Dương trở nên vui mừng.
Tiền gia trang hoang vu vắng vẻ, là một nơi rất tốt...
Đương nhiên, việc dỗ dàng Quan Nguyệt đi chơi chỉ là một vấn đề trong đó, với lại dạo gần đây tinh thần của hắn liên tiếp xảy ra vấn đề, cần câu cá để yên tĩnh thư giãn một chút.
Đi vào nhà, Lục Dương mới phát hiện ánh mắt bố mẹ có gì không đúng.
"Hai người làm sao vậy."
Lục Dương có chút không nắm được suy nghĩ bọn họ.
"Hôm nay con mang nữ sinh đến nhà chúng ta rồi phải không." Tiền Vân mở miệng hỏi.
Lục Dương vừa nghĩ, đoán chừng lúc này Liễu Thanh Thanh tới đây đã bị bọn họ nhìn thấy rồi, hắn cũng không có phủ nhận, nói ra: "Đúng vậy, là bạn học cấp ba của con."
"Xú tiểu tử, còn không thành thực trả lời, nàng chính là bạn gái của ngươi, lần trước Ngô Bá đã nói ngươi đã có bạn gái, vừa rồi ta nhìn qua bộ dạng của nàng không tệ, tiểu tử ngươi thật tinh mắt."
Luc Vĩ vỗ bả vai Lục Dương, trong mắt tràn đầy thương thức, phẳng phất là đang nói.... xem đi, thằng nhãi nhà ta rất có mắt nhìn.
Lục Dương biết càng giải thích càng bị bôi đen, hắn cũng không có giải thích, mà hướng về phía Lục Vĩ nói: "Cha, ngày mai ba cho con mượn xe máy một lát."
"Con biết đi không?"
Lục Vĩ cũng không hỏi Lục Dương lấy làm gì.
Lục Dương nở nụ cười: "Điều khiển xe máy có gì khó đâu, đương nhiên con biết rồi."
Tiền Vân hỏi: "Con muốn đi đâu?"
"Ở nhà không có việc gì làm, con muốn đi câu cá."
"Thời tiết này có cá không mà câu?"
Luc Vĩ cũng không phải dân chuyên đi câu cá, nên ông cũng không biết thời tiết này có cá hay không.
"Có hay không có, ngày mai trở về chẳng phải biết hay sao."
"Vậy thì được, con đi cẩn thận một chút"
"Dạ."
Làm xong vấn đề phương tiện di chuyển, kế tiếp chính là về cần câu, trong nhà cũng có một cái.
Nhưng Lục Dương không để vào mắt cái cần này, nếu dùng cái cần bốn mét đi câu, đoán chừng ngay cả một con cá trích nhỏ cũng không câu được.
Mùa này, nhất định phải dùng cần câu nước sâu.
Cần câu mà ngắn, thì rất khó để có thể câu được cá.
Buổi tối.
Tiền Vân đem món sườn xào chua ngọt ra làm, mùi vị phi thường không tồi, so với trong tiệm còn ngon hơn rất nhiều, Lục Dương ăn liền hai chén cơm.
Sau khi ăn xong, Lục Dương đi bộ ra ngoài, đi vào một cửa hàng phụ cận.
"Đinh thúc, cháu muốn mua ít đồ."
"Đây không phải con trai nhà lão Lục sao? Được nghỉ rồi hã? Cháu muốn mua gì?"
Lão bản là một người quen biết rất rộng, trên cơ bản xung quanh đây ai ông cũng biết.
"Lục Dương chỉ vào phía sau quầy, chỗ đặt dùng cụ câu cá, nói ra: "Cho cháu một cây cần dài bảy mét hai, chắc chắn một chút, mặc khác thêm cuộn dây với ít hạt bắp."
"Cháu muốn câu cá chép lớn à."
Lão bản cười ha hả nói.
Ông vừa nói chuyện vừa làm việc, trên tay cũng không rảnh rỗi, quay ngươi đem một cái cần câu lấy xuống, nói ra: "Cái này thế nào, cá dưới năm cân đều chịu nổi."
Lục Dương nhìn lướt qua, lại hỏi: "Bao nhiêu tiền?"
Lão bản nói ra: "Người quen nên chỉ lấy 129 tệ thôi."
"Được rồi, cái này quá rẻ rồi, cho cháu cái nào tốt hơn một chút đi."
Lục Dương trực tiếp lắc đầu, một trăm hai mươi chín tệ một cái cần câu, vậy thì khỏi bàn về chất lượng rồi, cái đồ chơi này vẫn là tiền nào của nấy.
"Ồ, yêu cầu rất cao nha, vậy thì cháu xem một chút cái cần này vậy, cần câu Guangwei, nhãn hiệu lớn,chỉ có điều giá cả hơi mắc, lấy giá người quen 599 tệ."
Lão bản cũng hiểu được cái giá này hơi mắc.
Trong suy nghĩ của hắn, Lục Dương là một học sinh, đi đâu cá chỉ là vui đùa một chút, loại cần câu mắc như vậy thì có lẽ không cần dùng đến.
"Được, lấy cái này đi, với lại cho cháu thêm mấy cuôn dây."
Lục Dương cũng biết đến nhãn hiệu này, chất lượng có lẽ vẫn dùng được.
"Thật sự lấy cái này."
"Thúc, thúc buôn bán còn phải hỏi lui hỏi tới vậy sao?"
"Cái tên tiểu tử này." Lão bản cười cười, đem cần câu đặt ở trên quầy, sau đó tiếp tục hỗ trợ cuốn lại cuộn dây,Lục Dương muốn loại hạt bắp thật tốt, còn thêm một cái túi thật to để đựng hạt.
Cuối cùng hắn dùng hết sáu trăm tệ để mua đồ dùng chuẩn bị cho ngày mai.
Cần câu đã 599 tệ rồi, những thứ khác giống như tặng kèm, đương nhiên, Lục Dương cũng không ngu đến nỗi tưởng lão bản bán không kiếm lời.
Chuẩn bị xong những thứ này, Lục Dương đi ngủ.
Ngày hôm sau, Lục Dương thức dậy từ sớm, hắn gọi cho Quan Nguyệt xác nhận lại, sao đó lái xe của phụ thân mình tới, đi vào tiểu khu Thanh Sơn.
Quan Nguyệt đã sớm đợi ở ngoài cổng.
Nhìn Lục Dương đi đến, nàng mới chậm chậm chạy tới, sau đó bị Lục Dương bế lên xe.
"Ôm vào, té xuống anh không chịu trách nhiệm đâu."
Trước khi lái xe, Lục Dương nhắc nhở một câu.
Dù sao di chuyển bằng xe gắn máy cũng rất nguy hiểm, nếu như không có đồ bảo vệ thì càng nguy hiểm hơn, nếu không phải đi đến Tiền gia thôn chỉ có thể đi bằng xe máy, không thì Lúc Dương đã tự lái xe tới cho an toàn.
Quan Nguyệt nghe lời, ôm lấy eo Lục Dương.
Còn nói một câu.
"Em ôm rồi."
"Vậy được, chúng ta đi thôi !" Lục Dương lây chân đạp, xe găn máy đột nhiên lao về phía trước vài mét, theo quan tính, thân thể Quan Nguyệt hoàn toàn dính sát vào lưng Lục Dương, hai tay nàng cũng vội vàng ôm chặt vào.
Mới từ cửa bảo vệ bước ra, lão Trường vừa vặn nhìn thấy một màn như vậy.
Nhịn không được thốt ra.
"Đúng là tuổi trẻ."
Nói xong, không biết ông nghĩ gì mà cười rộ lên.
Từ huyện Thanh Sơn đến Tiền gia trang vẫn tương đối xa, Lục Dương ngoài trừ lúc đầu hơi phóng nhanh một tí, về sau trên cơ bản đi đường đều rất cận thẩn, may mắn thời điểm đi đường, trên đường cũng không có nhiều xe, cuối cùng hắn dùng gần một tiếng mới đi đến nơi.
Lục Dương không có đi đến nhà bà ngoại mình, hắn trước tiếp đem xe gắn máy chạy đến đập chưa nước.
Xe dừng ở hàng rào.
Lục Dương cùng Quan Nguyệt cùng một chỗ đem đồ câu chuyển xuống dưới.
Mua Đông nên cũng không có nhiều người đi câu cá, mặc dù thời tiết hôm nay rất đẹp, nhưng Lục Dương nhìn xung quanh cũng chỉ có hai người đang câu, hơn nữa còn cách bọn hắn rất xa.
Quả nhiên là thiên thời địa lợi nhân hòa.
Lục Dương đem hạt bắp ngâm với rượu đôi vào dưới nước, sau đó điều chỉnh phao , cũng thả dây vào trong hồ, trên lưỡi câu hắn đã sớm móc hạt bắp vào, không lo lắng sẽ không có con cá nào dính bẫy, Lục Dương liền đem cần đặt ở bên cạnh.
Sau đó hắn mở hai tay mình ra, nói.
"Quan Quan, lại đây."