Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 159: Hai Chúng Ta Làm Một Chén (2)




Lục Dương cười cười không nói, xem ra mẹ của mình cũng nhịn ông bác này lâu lắm rồi, hắn lấy ra chìa khóa, đem cốp phía sau mở lên.

"Cha, bên trong có hai chiếc áo len, là con mua cho người đấy."

Nhìn con mình cũng lấy ra chìa khóa rồi, Luc Vĩ không còn hoài nghi chiếc xe này nữa.

Lục Vĩ tới đằng sau xe, trong cốp chỉ thừa hai chiếc túi, Lục Vĩ cầm đi ra, nhìn nhìn, là hai chiếc ao len.

"Con mua nhiều như vậy làm gì, một chiếc là được rồi, hơn nữa nửa tháng nữa cũng đến tết rồi."

"Ba à, dù sao ba cũng nên mua thêm vài bộ y phục, chiếc ao khoác bằng da kia, ba cũng mặc bao nhiêu năm rồi? Mặc nó đi ra ngoài thăm người thân, người ta đều vụng trộm chê cười đó." Lục Dương đem cốp phía sau đóng lại.

Hắn mở cửa xe: "Ba mẹ, lên xe ngồi một chút."

Tiền Vân cùng Lục Vĩ vui mừng lên xe, Lục Vĩ leo lên ghế lái xe, bộ dạng điều khiển xoay vô lăng vài vòng, Tiền Vân thì ngồi ở vị trí phụ lái.

Lục Dương từ cửa xe phía sau chui vào, nói ra: "Cha tranh thủ thời gian đi thi bằng lái đi, xong rồi con đưa chiếc này cho cha."

"Được rồi được rồi, ba còn chưa tốt nghiệp cấp hai, thi không đậu đâu, hơn nữa ta lái xe của con làm gì."

Lão Lục đối với cuộc thi luôn có một loại bài xích mãnh liệt.

Lục Dương tiếp tục nói: "Cha, cuộc thi rất đơn giản, không phải trước kia ba còn lái qua xe máy càyhay sao? Lái xe hơi cũng giống như xe máy cày vậy, rât dễ dàng thi đậu, hơn nữa nhà chúng ta có xe, không phải ba liền dễ dàng đi chơi sao?"

Tiền Vân quay đầu lại hỏi con mình: "Con trai, con có bằng lái xe rồi sao?"

"Con có rồi, nếu không bằng lái mà lái xe là vi phạm pháp luật đấy."

Lục Dương móc ví ra, đem giấy phép lái xe xuất ra, nói: "Con chỉ cần thi trong vòng một tháng thì liền có bằng lái xe."

Tiền Vân cùng Lục Vĩ nhìn chằm chằm vào bằng lái xe.

Phía trên có ảnh tiểu tử thúi kia, không phải con trai mình thì còn có thể là ai.

Không thể không nói, tiểu tử thúi này rất ăn ảnh, không biết được bao nhiêu nữ sinh ưa thích, Tiền Vân rất hài lòng, may mắn con mình kế thừa gien của bản thân mình.

Tiền Vân đoạt lấy giấy phép lái xe từ tay Lục Vĩ, đưa cho Lục Dương, nói ra: "Nhỉ tử của ta chỉ cần một tháng thì đã có bằng lái, cho ông thời gian ba tháng để thi, tôi không trồng chờ gả cho một ngươi ngay cả lái xe cũng không biết, tốt xấu gì trước khi chết cũng có thể ngồi trên xe ông lái đi hóng gió."

Tiền Vân đã nói ra những lời này, Lục Vi nào dám còn cự tuyệt, vội vàng nói: "Hai ngày nữa, trường học được nghỉ, tôi sẽ đi đăng kí học lái xe."

Trên xe.

Lục Dương lấy ra chiếc hộp đưa cho mẹ mình, nói ra: "Mẹ, đây là quà của mẹ."

"Đây là gì vậy?"

Tiền Vận tiếp nhận chiếc hộp đóng gói đẹp đẽ, mở ra nhìn nhìn, trong hộp là một chiếc vòng tay.

Hình dạng được làm bằng vàng.

"Đây là vàng thật hay sao?"

Tuy rằng trong lòng của nàng đã có suy đoán, nhưng Tiền Vân nhịn không được mà hỏi.

"Đúng rồi." Lục Dương trêu nghẹo nói ra: "Mẹ, cha con không đáng tin cho lắm, về sau trang sức của mẹ cứ giao cho con."

"Đưa nhỏ này, con lại xài tiền bậy bạ, coi như bây giờ có thể kiếm được tiền cũng không thể tiêu pha như vậy, chiếc vòng tay này cũng không rẻ đi." Tiền Vân vừa cảm động vừa có chút đau lòng.

Lục Vĩ chứng kiến món quà của vợ mình xong, trong nháy mắt ông cảm giác được hai bộ y phục không còn đặc biệt nữa rồi, ông ê ẩm nói: "Vòng tay lớn như vậy, cũng phải hơn một vạn, tôi nghe nói giá vàng mấy bữa nay tăng mạnh lắm."

"Mắc như vậy sao."

Tiền Vân nghe xong liền hoảng sợ, nàng công tác ở căn tin, một tháng cũng chỉ được hơn hai nghìn.

Khấu trừ hết chi tiêu gia đình, một năm cũng chưa hẳn có thể tiếp kiệm được số tiền này.

Nhi tử của mình, tiêu tiện cũng thật lợi hại.

"Không kém bao nhiêu." Lục Dương nhẹ gật đầu, còn nói thêm: "Giá vàng có lẽ vẫn sẽ tiếp tục tăng, hiện tại mua vào rất có lợi, thứ này dù sao cũng đảm bảo như tiền gửi ngân hàng, mua về làm đầu tư cũng không tệ."

"Con trai, mẹ biết con có mở một cửa hàng, nhưng con lại mua xe, mua quà mắc như vậy, dù sao cửa hàng cũng không thể kiếm tiền mãi được, lần trước con gửi cho gia đình năm vạn, bố mẹ đã thay con giữ dùm."

"Mẹ, con đâu nói chỉ kiếm tiền bằng cửa hàng?" Lục Dương lý giải vấn đề lo lắng của Tiền Vân.

"Con mở chi nhánh rồi sao?"

"Không phải." Lục Dương lắc đầu, nói ra: "Mẹ còn nhớ rõ lúc con nói viết tiểu thuyết hay không, bây giờ sách của con đã nổi tiếng, còn được xuất bản, lợi nhuận một tháng cũng không ít tiền, so với cửa hàng bán quân áo còn nhiều hơn không ít."

Cầm vòng ta ra ngoài, đeo lên tay mẹ mình, Lục Dương tiếp tục nói: "Nếu không phải lo cho hai người rảnh rối chán nản, con cũng sẽ không cho mọi người làm việc ở nhà ăn đâu, dù sao bây giờ con cũng không hề thiếu tiền, về sau càng không thiếu tiền, bố mẹ cứ thoải mái hưởng thụ sinh hoạt là được,để cho con kiếp này có thể hiếu thuận cho hai người."

"Con nói gì vậy, giống như con sống hai đời hã, mà kiếp này kiếp trước."

Lục Vĩ ở một bên cười nói.

Lục Dương cười cười: "Con nói kiếp này, nhỡ kiếp sau đầu thai sai nhà, không thể làm nhi tử của hai người thi sao bây giờ."

Tiên Vân cảm động không thôi, vội vàng kêu Lục Vĩ xuống xe, nói ra: "Con trai khẳng định bây giờ chưa ăn gì, để mẹ vào bếp xào vài món rau, ông đi đến trợ mua thịt về đây."

Nửa giờ sau.

Trong phòng khách.

Tiền Vân bưng lên hai bàn đồ ăn, biết rõ Lục Dương rất thích ăn cay, nàng làm một bàn toàn ớt, như thịt băm ớt xa...

Phụ thân cũng từ dưới tủ, lấy ra một chai rượu, lão Lục nói ra: "Con trai, hôm nay hai chúng ta làm một chén."