Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 158: Hai Chúng Ta Làm Một Chén (1)




Lục Vĩ sau khi vào cửa, chỉ nhìn thấy hai mẹ con bọn họ trong sân.

Không có người khách nào.

"Lão Lục, ông vừa nói cái gì vậy."

Nhìn bộ dạng hấp tấp của Lục Vĩ, Tiền Vân nhìn không được liếc ông một cái.

Lục Vĩ đem bao tay cởi ra, ném lên trên cửa sổ, nói ra: "Tôi nhìn thấy bên ngoài có xe, còn tưởng trong nhà có khách đến thăm, chắc có lẽ có người đem xe đỗ trước cửa nhà chúng ta đi."

Nói xong, ông quay lại nhìn Lục Dương, nói ra: "Con thấy thế nào?"

"Dạ."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Hắn nghiêm túc nhìn đồng chí Lục, từ khi đổi sang công tác ở căn tin, xem ra áp lực đã giảm rất nhiều, trạng thái tinh thần nhìn qua rất tốt.

Nhìn phía ở phía dưới, đằng sau chiếc áo lông còn có chút bụng bia nhô ra.

Xem ra điều kiện sinh hoạt đề cao lên không ít.

Lục Vĩ đi tới, cẩn thận chu đáo nhìn Lục Dương, nói ra: "Con cắt tóc ngắn nhìn qua đẹp mắt hơn một chút, nhìn qua giống như nam tử hán đại trượng phu, kỳ thi học kỳ làm thế nào rồi, làm được bao nhiêu điểm?"

Lục Dương có chút im lặng, lên đại học rồi, như thế nào rồi mà còn hỏi điểm a!

Hắn nói ra: "Điểm thì phải đợi sang năm đi học mới biết được, có lẽ cũng không kém lắm đâu ạ."

"Không kém là được ròi, lên đại học cũng không phải liều mạng học tập."

Nghe đáp án Lục Dương trả lời, Lục Vĩ liền rất hài lòng.

Ông lại tiếp tục nói đến chuyện vừa rồi: "Xe ở bên ngoài không biết của ai, vậy mà dừng ở trước cửa nhà chúng ta, chặn cả đường, một chút đạo đức lương tâm cũng không có."

"Không phải là nhi tử của Lão Lý nhà bên cạnh chứ, con ông ta công tác ở thành thị mấy năm, hình như năm trước từng lái xe trở về." Tiền Vân suy đoán.

"Không phải, con của lão Lý đi chiếc xe màu trắng, bên ngoài là một chiếc xe màu đen, nhìn qua giống như Áo Cát."

"Áo Thác(ALTO), ngay cả đến tên cũng không biết." Tiền Vân kinh bỉ nhìn chồng của mình, còn nói thêm: "Bình thường ông tranh thủ thời gian xem TV nhiều vào, trách sau này làm mất mặt con cái."

"Mẹ, là Audi, không phải Áo Thác."

Lục Dương cảm thấy mình nhất định phải uốn nắn bọn họ một chút.

Áo Thác sao lại có thể so sánh với Audi, một trời một vực vậy mà, nếu làm cho bố của mình ra ngoài chỉ vào logo Audi nói Áo Thác, không phải quê đến chết hay sao.

"Audi, đúng đúng đúng, chính là cái tên đó, lão bà, em không biết thì không nên nói lung tung, vẫn là nhi tử hiểu biết rộng rãi." Lục Vĩ vỗ đầu một cái, vội vàng nói.

"Thế nào, hiện tại ngươi chê ta phiền rồi phải không? Lúc còn trẻ, ngươi còn không phải như thế đâu." Tiền Vân khó chịu nói ra.

Lục Vĩ vội vàng giải thích: "Không có, anh làm sao chê em nhiều chuyện được, a, được rồi, tôi không nói nữa."

Tiền Vân: "Được, hiện tại ngay cả lời nói ông cũng không muốn nói với tôi rồi."

Lục Vĩ: "Tôi..."

Lục Dương chịu đựng không ngừng cười trộm.

Cha mẹ đời này quả thật là một đôi oan gia vui vẻ.

Bất quá.

Tình yêu như vậy thật tốt.

Lúc đầu ba mình còn theo đuổi mẹ mình hết mực, nàng nói gì đều nghe nấy, việc lớn việc nhỏ đều dựa vào nàng, mẹ cũng không vì được sủng ái mà kiêu ngạo, về sau kết hôn, giúp chồng trông nom quản lý việc gia đình ngay ngắn, cha thì vội vàng đi làm, nên mọi việc từ giặc quần áo đến nuôi con đều một tay mẹ phụ trách.

Có đôi khi, mẹ cũng nói về chuyện năm đó.

Nói thời điểm bọn họ kết hôn, trong nhà đặc biệt nghèo, chỉ có một gian nhà ngói, phụ thân của ngươi kết hôn cũng không có quân áo mặc, phải mượn người khác.

Không có lễ hỏi, không có lễ vật, tay không đến đón người, sau đó thì kết hôn.

Sau khi kết hôn, ông cầm hai mươi lăm tệ ra ngoài làm công, ở kiến trúc xây dựng ngày ngày phơi mưa phơi nắng, làm việc không biết ngày đêm, mẹ thì làm việc ở nhà, thời điểm mang thai Lục Dương còn tăng ca làm việc, về sau đẻ ra Lục Dương thì nhờ quan hệ của ông ngoại, cha mới được điều vào làm việc trong xưởng, công việc ổn định, còn được ông ngoại cho ở trong một căn phòng nhỏ.

Những năm nay, hai vợ chồng bọn họ dốc sức mà làm, rốt cuộc cũng đủ tiên mua một mảnh đất bên ngoài thị trấn, xây nên một ngôi nhà nhỏ kiểu phương Tây hai tầng này, mặc dù vẫn còn kém xa với những kẻ có tiền, nhưng sinh hoạt đã không còn cực khổ như trước.

"Bố, chiếc Audi bên ngoài là của con."

Lục Dương mở miệng nói ra.

"Tiểu Dương, con nói gì vậy? Con nói chiếc xe ngoài kia là của mình?" Lục Vĩ kinh ngạc hỏi.

Tiền Vân cũng lộ vẻ mặt kinh ngạc.

Lục Dương nghiêm túc nói ra: "Đúng vậy bố, không phải lúc bố tiễn con đến nhà ga, con nói sẽ mua một chiếc xe trở về sao? Hiện tại con lái về rồi đây."

"Lục Vĩ, thật sự có chuyện này sao?"

Tiền Vân nhìn chồng của mình.

Lục Vĩ gãi đầu nói ra: "Hình như là đã từng nói qua, lúc đấy ta còn tưởng hắn nói xạo."

"Ha ha, không chỉ nói xạo, ba còn nói chọn mục tiêu phải cho thực tế, không thể mơ mộng hão huyền được." Lục Dương cười nói.

"Con trai, chiếc xe ngoài kia là của con thật sao?" Tiền Vân nhìn Lục Dương.

Lục Dương gật đầu: "Đúng vậy, không thể giả được, con còn cầm giấy chứng nhận trở về, ba mẹ có muốn nhìn một chút hay không?"

Tiền Vân nghe xong, vội hướng phía ngoài cửa bước ra, nàng muốn nhìn xem, con trai mình mua loại xe gì.

Lục Dương cùng phụ thân của mình đuổi sát theo phía sau.

Đến cửa ra vào.

Tiền Vân đi vòng quanh xe hai lần.

Nhìn qua hết sức thỏa mãn.

"Xe này đẹp quá, so với con trai nhà lão Lý Thì còn đẹp hơn rất nhiều."

Lục Dương cười nói: "Đây còn phải nói, chiếc kia là Chevrolet, của con là Audi, không thể so sánh được."

"So với chiếc xe của bác con thì sao?"

Trong ấn tượng của Tiền Vân, xe của đại bá Lục Vệ Quốc là tốt nhất.

"Giá cả thì không sai biệt lắm, bất quá của bác là BMW thế hệ thứ ba, tương đương với chiếc Audi A4, của con là Audi A6, so với bác thì cao hơn nhiều."

Nghe được Lục Dương nói vậy, Tiền Vân cao hứng, nói ra: "Lục Vĩ, ông nghe chưa, xe của con mình còn tốt hơn của hắn, để xem lão ta còn lần sau đến nhà mình khoe xe nữa không."