Bất ngờ lớn nhất là Tiền Vân không cản Lục Dương uống rượu.
Nếu đổi thành lúc khác, đừng nói Lục Dương có được đụng đến rượu hay không, mà coi như là Lục Vĩ đụng vào chút rượu cũng bị bà phàn nàn vài câu, khả năng còn đuổi ông lên ghế sô pha nằm.
Nhưng bây giờ con mình đã lớn, uống chút rượu cũng không có gì cả.
Tiền Vân ở bên cạnh gắp thịt cho Lục Dương, làm Lục Vĩ đau đầu không thôi, thịt mình mua về, đến bây giờ ở trong chén cũng không có nổi một miếng, ngay cả cọng rau cũng không được Tiền Vân gắp cho.
Ài, lão Lục cũng đã sớm quen rồi, ông cũng không nói gì, cầm chén lên đụng với Lục Dương một cái.
"Chúng ta uống một ngụm."
Uống xong, lão Lục à một hơi, ông cảm giác sảng khoái khi lâu ngày mới đụng đến rượu, Lục Dương cũng nhấp một miếng, rượu vào miệng rất cay, trong lòng của hắn thì xuất hiện nhiều cảm xúc đan xen.
Kiếp trước, thời điểm uống rượu với cha mình, là lúc hắn tốt nghiệp đại học, bà ngoại vừa mất, lúc đây ông buồn rầu mấy đêm, tâm tình không khá lên được, hai bố con mới ở một chỗ mượn rượu giải sầu.
Một bữa cơm ăn rất thoải mái.
Tay nghề làm đồ ăn của mẹ vẫn còn rất tốt, ăn ngàn lần cũng chưa ngắn.
Lão Lục thì tâm tình cao hứng, uống nhiều thêm mấy chén, bây giờ có chút hơi chóng mắt
Đợi đến lúc chai rượu chỉ còn một nửa, Tiền Vân mới đi tới cướp ly, còn nhịn không được nói ra: "Nhìn bộ dạng của ông bây giờ đi, quá mất mặt rồi, con mình uống như vậy còn chưa say kia kìa."
Lục Vĩ cảm thấy bất đắc dĩ, tửu lượng của mình rất tốt, nhưng mà sao mình cũng sắp uống say rồi, mà Lục Dương một chút việc đều không có.
Bị Lục Dương đả kích, lão Lục rất thương tâm, ông lại ăn vài miếng đồ ăn, rồi thương lượng với Tiền Vân: "Lúc Lục Dương đỗ đại học, Cưởng Từ cùng Tú Quyên có tới tặng lễ, nhưng không có dự tiệc, bây giờ bọn họ trở về quê, tôi muốn mời bọn họ một bữa được không?"
"Ông cứ tự mình làm chủ là được."
Tiền Vân cũng không có cự tuyệt.
Sống ở huyện thành, vẫn cần phải chú ý lễ tiết, người ta đến nhà mình tặng lễ, nhưng lại có việc bận nên không tham gia buổi tiệc của Lục Dương được, nên bây giờ mới bọn họ trả lễ cũng là chuyện rất bình thường.
Những gia đình khác cũng làm như vậy.
"Vậy được rồi, liền mời bọn họ ngày hai mươi âm lịch đi, ngày đó trùng với sinh nhật Lục Dương luôn."
"Cũng được."
Tiền Vân nhẹ gật đầu, lại nói thêm một câu.
"Người thi ông đi gọi đi, tôi không có gọi mời đâu đấy."
Ngoài trừ cô của Lục Dương ra, Tiền Vân không muốn giao tiếp gì với anh em nhà Lục Vĩ, lão đại thì không cần phải nói, bản thân thì chanh chua giống như thổ hào địa phương, chú của Lục Dương thì không học vấn không nghề nghiệp, suốt ngày chỉ biết gái gú, cờ bạc, đến nỗi vợ về nhà ngoại của không biết khiêm tốn một chút.
Lục Vĩ cũng không để ý đến chuyện nhỏ nhặt này, hắn cũng biết định kiến của vợ mình về hai người anh em này.
"Chúng ta định tổ chức ở đâu? Quán rượu nhà ông Phong được không?"
Lục Vĩ hỏi.
Lục Dương biết rõ, quán rượu ông 'Phong' thực chất chỉ là một quán ăn cỡ nhỏ, không tính là địa phương sang trọng, hắn nói ra: "Cha, nhà chúng ta không thiếu tiền như trước, cứ chọn mấy chỗ tốt hơn như khách sạn gì đó đi."
"Chỗ kia không rẻ."
Lão Lục hết sức xoắn xuýt.
Ông ở huyện Thanh Sơn lâu như vậy rồi, mấy khách sạn ở đây đều chưa từng đi qua một lần, chỉ nghe nhân viên phụ vụ ở đó nói, một bữa ăn ở khách sạn cũng hết ba nghìn.
Lục Dương cười nói: "Một chút tiền lẻ này không cần phải để ý, nếu không đại bá lại đi ra ngoài nói móc gia đình chúng ta, mời khách ăn cơm mà đi đến nơi tồi tàn."
Lần trước tiệc mừng đậu đại học thì cô mình của chồng lại không tới, lần này mời bọn họ khẳng định đại bá cũng đi theo một chỗ cho mà xem.
"Em thấy thế nào?"
Lục Vĩ trưng cầu ý kiến Tiền Vân.
Tiền Vân suy nghĩ một chút, nói ra: "Cứ theo yêu cầu Lục Dương mà làm, Lục Dương bây giờ đã có bản lĩnh, chúng ta cứ xa xỉ một phen, không thể để người ta coi thường được."
"Vậy thì chọn khách sạn đi, hai ngày nữa ta sẽ nói bọn họ."
----
Bên trong tiểu khu Thanh Sơn.
Quan Kiến Quốc cùng Lâm Thanh Nhã đồng thơi tan ca.
Vào cổng thì thấy lão Trương đang thu dọn đồ đạc.
"Lão trương, ông đi giao ban à."
Quan Kiến Quốc cười ha hả nói.
Lão Trương nhìn thấy hai vợ chồng Quan Kiến Quốc cùng Lâm Thanh Nhã, cười nói: "Đúng vậy, đến giờ tan ca rồi, cũng nên trở về nhà chơi với cháu, còn phải đi nấu cơm nữa, mà con gái bảo bối của hai người về rồi đấy."
"Quan Quan về rồi sao? Tại sao lại không gọi điện báo trước." Lẫm Thanh Nhã kinh ngạc nói ra.
Quan Kiến Quốc giải thích: "Có thể là nha đầu kia tưởng chúng ta qua bận, trở về không muốn chúng ta bận tâm tới đón."
Lão Trương ở một bên cười cười không nói.
Trong nội tâm thì lại thì thào... con gái các ngươi chỉ sợ không muốn cho các ngươi biết rồi, nàng được bạn trai lái xe đưa về cơ mà, nếu gọi điện báo trước, nhất định sẽ bị các ngươi truy vấn, khi đấy có muốn giấu giấu giếm giếm cũng khó.
Lần này, mấy quả dâu tây phát ra tác dụng rất lớn.
Lão Trương lần này khóa được cái miệng ti tiện của mình, bất quá lão vẫn nở nụ cười mị mị, làm cho Quan Kiến Quốc cùng Lâm Thanh Nhã không đoán được ông đang nghĩ gì.
Đi vào tiểu khu.
Quan Kiến Quốc nói ra: "Bây giờ cũng đã tối rồi, chắc Quan Quan đói bụng lắm, trong tủ lạnh còn đồ ăn không?"
"Còn một chút, có thể lấy ra hâm ăn đủ tối nay, ngày mai anh không phải được nghỉ ngơi sao, mang con gái dạo phố đi mua thức ăn đi."
Lâm Thanh Nhã vuốt vuốt huyệt thái dương: "Hôm nay lúc em tan làm, xe cấp cứu lại đưa tới một bênh nhân."
"Nghiệm trọng lắm sao?" Quan Kiến Quốc hỏi.
"Rất nghiêm tọng, dà dày đường ruột xuất huyết, nếu không phải được đưa đến bệnh viện kịp thời thì đã phải sử dụng ICU rồi." Lâm Thanh Nhã trầm giọng nói ra.
Quan Kiến Quốc thở dài nói ra: "Gần tết bệnh viên càng bận, vất vả cho em rồi."
Vừa nói chuyện, hai người mở cửa ra.
Vào cửa liền nhìn thấy hành lý của Quan Nguyệt, còn có một rổ dâu tây được rửa sạch sẽ đặt trên bàn, Quan Nguyệt thì đang ngồi ở ghế salon xem TV.
"Quan Quan, trường học được nghỉ, sao lại không gọi cho ba mẹ một tiếng?"
Quan Kiến Quốc đổi đôi dép lê.
Quan Nguyệt đứng dậy nói ra: "Cha, con cũng không còn phải em bé nữa rồi...tự về nhà mình cũng là một chuyển nhỏ nhặt, không cần phải làm phiền hai người."
"Cũng không thể nói như vậy, con là con gái, một mình về nhà rất nguy hiểm, lần sau phải gọi cho gia đình trước." Quan Kiến Quốc trầm giọng nói ra.
Gần đây trong huyện thành có nhiều nữ sinh ra ngoài làm công bị mất tích, chuyện này làm hắn có chút đau đầu, không có người bố nào không quan tâm con gái mình cả.
Lâm Thanh Nhã đem túi xách của mình treo lên, cũng dặn dò: "Quan Quan, không thể đem lời cha người lọt tai này qua tai kia."
"Con biết rồi, lần sau về nhà con sẽ gọi điện."
Quan Nguyệt mỉm cười ngọt ngào nói ra.
Lái chạy tới trên bàn, cầm rổ dâu tây bước tới, nói ra: "Mẹ làm việc mệt mỏi rồi, ăn dâu tây đi."
Lâm Thanh Nhã cười cười, cấm lấy một quả dâu tây cắn, nói ra: "Mùi vị không tệ, con mua ở đâu vậy?"
"Mẹ không cần quan tâm con mua ở đâu, ngon là được rồi."
Quan Nguyệt đem rổ dâu tây trực tiếp đưa cho Lâm Thanh Nhã, lại lén lút cầm mấy quả kín đáo đưa cho lão Quan, nói ra: "Cha cũng nếm thử mấy quả đi."
"Cảm ơn Quan Quan." Quan Kiến Quốc cầm lấy dâu tây, cắn hai ba cái rồi nuốt xuống bụng, sau đó cầm lấy tạp dề, mở tủ lạnh ra nhìn: "Quan Quan, hôm nay ba sẽ làm món savory egg custard(bánh trứng mặn) đi."
"Được, con giúp ba nhào bột."
Quan Nguyệt xoắn tay áo, cũng chạy theo vào phòng bếp.
Quan Kiến Quốc đập trứng gà vào trong bát, quay đầu nói:"Con tới đây làm gì, đi xem TV đi."
"Không được, con muốn học cách nấu ăn, làm sao có thể nhờ ba nấu cơm giùm con cả đời được."
Quan Kiến Quốc đang quấy trừng gà cứng tay lại, quay đầu nhìn con gái mình đang lấy bột nhào, thở dài, con gái cũng sẽ đến lúc lớn lên, rời khỏi vòng tay của mình, ông cảm giác trong lòng mình có chút thương tâm.