Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 157: Lục Dương Về Nhà (2)




Lấy hai cái rổ lớn, Lục Dương đưa cho Quan Nguyệt một cái, sau đó nói ra: "Chúng ta thi nhau, xem ai hái nhiều hơn không."

"Được."

Quan Nguyệt nhận lấy rổ, hướng về phía khác đi tới, đem mấy quả dâu tây lớn nhất, thả vào rổ.

Sau nửa giờ.

Trong giỏ trúc Lục Dương đã tràn đầy dâu tây, còn trong giỏ Quan Nguyệt thì chỉ mới có một phần ba. Chủ yếu là do Quan Nguyệt chọn quá kĩ, nhỏ quá thì không lấy, không đỏ hoàn toàn cũng không lấy, lớn lên không giống giọt nước cũng không lấy, Lục Dương thì yêu cầu không cao như vậy, chỉ cần nhìn qua thấy ngon thì sẽ hái.

Hái đầy giỏ của mình, Lục Dương liền ngồi xổm một bên nhìn Quan Nguyệt hái dâu tây, thỉnh thoảng nàng còn cấm lấy một quả dâu tây đặt ở trong mồm, cắn vài miếng rồi nuốt xuống.

Mùi vị dâu tây quả nhiên không tệ.

Ăn vào trong bụng có cảm giác lạnh buốt.

Quan Nguyệt hoạt động cả buổi, rốt cuộc cũng đem giỏ dâu tây đầy hơn phần nửa, nàng chạy đến bên cạnh Lục Dương, chịu không nổi mà nhìn một chút vào giỏ dâu tây của Lục dương.

"Anh nhanh hơn em."

Lục Dương bưng rổ lên.

"Nhưng của em đẹp hơn anh."

Quan Nguyệt không phục nói.

"Ha ha, thế em nhìn tay của mình đi, tay của em bị muỗi cắn rồi." Lục Dương nhìn trên tay Quan Nguyệt có một vết sưng nhỏ.

Các nhà khoa học đã từng nói, mùa đông sẽ có ít muỗi hơn, nhưng có thể ở trong nhà kính có nhiệt độ cao, lại có nhiều cây cối như vậy, thì muỗi vẫn tồn tại được một chút.

Lục Dương cầm bàn tay nhỏ bé của Quan Nguyệt, hỏi: "Ngứa không?"

"Hơi hơi,."

Quan Nguyệt nhíu nhíu mày.

Nghe được nàng nói như vậy, Lục Dương dùng móng tay mình ở trên vết sưng muỗi chích làm dấu thập tự giá, sau đó nói: "Anh đã phong ấn vết ngứa này rồi, đợi lát nữa nó sẽ xẹp xuống."

Nhìn tay mình đang bị Lục Dương nắm lấy, Quan Nguyệt nhịn không được cười lên.

Nhìn bộ dạng vui vẻ của Quan Nguyệt, Lục Dương nhịn không được hít vào một hơi.

Quá ngọt rồi.

Thật đúng là vẻ đẹp thiếu nữ.

Nếu nói hai mươi tuổi là độ tuổi nữ sinh đẹp nhất, thì Quan Nguyệt năm nay đã mười chín tuổi rồi, một đóa hoa chớm nở sắp nở ra hoàn toàn rồi.

"Đi thôi, cũng nên về rồi."

Nắm tay Quan Nguyệt đi ra bên ngoài.

Tìm chị gái tính toán một cái, Lục Dương hái được hơn năm cân, Quan Nguyệt hái được ba cân, dưới sự mặc cả của Quan Nguyệt, lão bản đành chấp nhận làm tròn thành tám cân.

Lục Dương đưa cho nàng tám trăm tệ, nữ lão bản vui vẻ nhận lấy.

Sinh ý như vậy, nàng còn muốn nhiều thêm mấy lần.

Lái xe quay lại thị trấn.

Xe dừng lại tiểu khu Thanh Sơn.

"Đến rồi."

Lục Dương nhìn cửa lớn tiểu khu.

Quan Nguyệt có chút thất lạc, bất quá, vừa rồi nàng ở với Lục Dương đã lâu như vậy thì rất vui vẻ rồi, nói ra: "Nghỉ đông anh phải tới tìm em đi chơi."

Nàng sợ Lục Dương giống như kỳ nghỉ hè, trực tiếp quên mất mình.

"Đã rõ."

Lục Dương ôm nàng vào trong ngực, còn hôn trên trán nàng một cái.

"Vậy thì được."

Quan Nguyệt vui vẻ xuống xe.

"Cầm lấy dâu tây đi đi."

Lục Dương nói ra.

Quan Nguyệt khoát tay: "Dâu tây của anh quá xấu rồi, em không thèm."

"Thế có đủ tiền tiêu không ,cầm lấy một ít mà tiêu."

Lục Dương xuất ra một chồng tiền mặt hỏi Quan Nguyêt.

"Không cần...Em còn có bảo khố." Quan Nguyệt cự tuyệt nói, xuống xe, lại hướng về phía Lục Dương vẫy tay, sau khi cầm theo hành lý, nàng nhảy chân sáo đi vào tiểu khu.

Cửa lớn.

Bác bảo vệ lão Trương xem đến choáng váng.

"Khuê nữ nhà lão Quan, như thế nào từ trên xe hơi đi xuống, là bị ai lừa gạt hay sao?"

Lão muốn đi qua xem người trên xe là ai, chợt nghe đến giọng nói Quan Nguyệt: "Trương thúc, thúc cầm lấy dâu tây mà ăn đi."

"Quan Quan, ai đưa cháu về vậy?"

Trương thúc vui tươi hớn hở hỏi, nhìn chiếc xe đã lăn bánh rời đi, lão liền buông tha ý định dò hỏi.

"Là bạn học của cháu."

Quan Nguyệt cầm lấy một chút dâu tây, đưa cho bác bảo vệ.

Trương thúc có chút giật mình: "Bạn học của cháu đi xe hơi đắt vậy à."

"Hì hì, hắn có bản lĩnh chứ sao?" Quan Nguyệt cười nói.

Bảo vệ cầm lấy dâu tây, cắn cắn vài miếng, nói ra: "Ngọt quá, không thể tưởng tượng được, mùa đông cũng có thứ này."

"Dâu tây ngọt như vậy, Trương thúc cũng đã ăn rồi, thì thúc nhật định sẽ không đem việc này nói cho mẹ cháu biết có phải hay không?"

Quan Nguyệt hướng về phía Trương thúc trừng mắt.

"Xú nha đầu này."

Lão Trương sửng sốt một chút, sau đó liền hiểu rõ, cảm giác nha đầu này đang trách mình vụ nhiều chuyện lần trước a.

Dâu tây này, là phí bịt miệng à.

Nhìn Quan Nguyệt đang rời đi, lão Trương cười khổ một tiếng, đưa tay vỗ vỗ miệng mình vài cái, lớn tuổi như vậy rồi, mà vẫn không quản được cái miệng của mình.

Nhìn mấy quả dâu tây còn dư lại, lão Trương kìm lòng không ăn, mùa này ăn dâu tây có chút xa xỉ, cái này tốt nhất nên để tí nữa mang về, cho cháu của mình ăn.

Sau khi đưa Quan Nguyệt về nhà, Lục Dương trực tiếp lái xe về nhà, bây giờ cũng năm giờ chiều rồi, về tới nhà vừa kịp bữa tối.

Xe dừng lại ở cửa ra vào.

Lục Dương tay cầm túi tay cầm rổ dâu tây, đẩy cửa ra đi vào sân nhỏ.

Vốn Tiểu Bạch còn tính sủa vài tiếng, nhìn thấy đây là Lục Dương, nó vội vàng chạy tới, vẫy đuôi chào mừng không ngừng.

"Tiểu Bạch, ăn dâu tây không?"

Lục Dương ném một quả dâu tây xuông đất, Tiểu Bạch bổ nhào lộn qua, đem qua dâu tây nuốt xuống.

Cái con chó này, không biết no là chủng loại gì nữa, cái gì cũng ăn.

Từ củ cái, đến dưa hấu, ngay cả rau muống nó cũng ăn, ăn tất cả mọi thứ, chỉ duy nhất thức ăn cho chó thì không thèm ăn.

Trêu chọc Tiểu Bạch một hồi, Tiền Vân liền đi ra.

"Tiểu Dương, con về lúc nào?"

"Con vừa về tới nhà."

Lục Dương dùng dân đẩy đẩy Tiểu Bạch đang chạy vòng quanh chân mình, hướng phía cửa nhà đi tới: "Mẹ, ba con đâu rồi."

"Hôm nay căn tin nhập hàng, lão ở lại muộn một chút mới về, để mẹ gọi thúc thúc ông."

Tiền Vân cầm lấy điện thoại, chuẩn bị gọi điện.

"Mẹ đừng gọi nữa, làm xong thì ba sẽ về, mẹ nếm thử dâu tây con hái đi."

Lục Dương đem dâu tây đưa cho mẹ mình.

Điện thoại còn chưa gọi ra ngoài, nhưng tiếng bước chân từ ngoài vang lên, Lục Vĩ hấp tấp từ bên ngoài đi vào, ông nhìn xung quanh một vòng, liền hỏi: "Khách vào nhà rồi sao?"