Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 151: Tôi Có Vợ Rồi




"A di, ngài xác định là đưa ta tới nhà ga mà không phải đi lò hỏa thiêu chứ."

Trên xe Porshce, Lục Dương cảm giác mình có chút sợ.

Nữ nhân này.

Như thế nào lại không ra bài theo lẽ thường.

Không phải nên lên án hắn mạnh mẽ, sau đó đuổi hắn xuống xe sao?

Mặt nữ nhân không biểu tình, nhưng lông mi hơi hơi nhếch lên, có thể nhìn ra, tâm tình của nàng cũng không bĩnh tình như vẻ ngoài, có lẽ nàng bị Lục Dương chọc cho tức giận rồi, vẫn đang cố kìm lửa giận của bản thân mình lại.

Đến nhà ga, xe Porsche dừng ở ven đường, cửa khóa xe cũng tự động mở ra.

"Ai di, cháu đi trước, hẹn gặp lại."

Mở cửa xe, Lục Dương tranh thủ thời gian rời đi, cũng khó trách vì sao Từ Thi lại không thân mẹ mình đến vậy, hắn và nữ nhân này ngồi cũng nhau một chỗ, toàn thân cũng không được tự nhiên.

Trên xe dừng lại một chút, mới quay đầu rời đi.

Sau nửa giờ.

Chung cư Thanh Trúc.

Từ Tú Vân từ thang máy tầng năm đi lên.

Mới vào nhà nhìn thấy con gái mình đang lau nhà, nhìn thấy Từ Tú Vân trở vệ, Từ Thi cũng chỉ nhìn vài lần, nhỏ giọng kêu một câu.

"Mẹ,"

"Thi Thi."

Từ Tú Vân lấy đồ lau nhà trên tay Từ Thi, để ở một bên, nói ra: "Con mới ở trường học về, ở nhà nghỉ ngơi thật tốt là được, những công việc này sẽ có dì giúp việc lên làm."

"Dù sao con cũng không có chuyện gì làm."

Từ Thi mặt không biểu tình nói.

Từ Tú Vân đau lòng nhìn con gái mình, nàng kéo Từ Thi đến ghế salon ngồi bên cạnh mình, nói ra: "Thi Thi, là mẹ không đúng, hôm qua có một hạng mục trọng yếu, mẹ không thể vắng mặt được..."

"Mẹ không cần xin lỗi, dù sao con cũng quen rồi."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Thi tràn đầy thần sắc kiên định.

Thời điểm đi mẫu giáo, nàng dù sao cũng là người về cuối cùng.

Lên tiểu học.

Nàng gặp bảo mẫu nhiều hơn cả mẹ mình.

Bị bạn học bắt nạt, nàng cũng không kể ra.

Cấp ba thi được cao điểm, nàng cũng không có người chia sẻ.

Lúc họp phụ huynh, lúc nào vị trí của nàng cũng trống rỗng, nàng ước mình được như những đứa trẻ khác, có người chơi cùng, chủ nhật thì được cha mẹ dẫn đi công viên.

Cũng chính bởi vì như vậy, nàng mới thích vẽ tranh với âm nhạc, bởi vì những thứ này mới giúp nàng bớt cô đơn.

Vốn dĩ người mẹ thân nhất của mình, cũng vội vàng vì công việc, hết việc này thì đến việc khác, không chút thời gian dành cho gia đình mình.

"Thi Thi, hôm qua một mình con về sao."

Từ Thi lắc đầu: "Bạn của con đưa về."

"Bạn? Thế người bạn đó bộ dạng thế nào?" Từ Tú Vân không nghĩ tới con gái mình lại thoái mái thừa nhận, hay là mình đã hiểu lầm nam sinh kia.

Nhớ đến bộ dạng của Lục Dương.

Từ Thi nhịn không được khẽ cắn môi dưới, nói ra: "Hắn là một người vô cùng tốt."

Từ Thi không biết làm gì để đánh giá một người khác, người tốt chính là ý tưởng chân thật nhất của nàng.

"Thi Thi, mẹ có chút lo lắng, con có thể kể chuyện về người bạn của con được không?" Nữ nhân lôi kéo Từ Thi, ôn nhu hỏi.

"Hắn nha..."

Từ Thi không có giấu giếm.

Đem tin tức Lục Dương từ khi khai giảng đến giờ, nàng toàn bộ nói ra, nghe được Lục Dương ra ngoài đánh nhau, Từ Tú Vân có chút nhíu mày, sau đó nghe hắn bắt được lừa đảo, giúp con gái mình giải vây, nhờ nữ sinh chiếu cố Từ Thi, còn thắng được trận thi đấu bóng rổ, ở trường học mua nhà, mua xe, mở công ty....

Không biết vô tình hay cố ý, Từ Thi che giấu chuyện Trần Thu Nguyệt, còn những lời Trân Thu Nguyệt nói với nàng, nàng cảm giác mình không nên kể làm gì.

Trong mắt Từ Tú Vân dần dần kinh ngạc rồi đến khiếp sợ, lại biến thành không thể tưởng tượng nổi.

Đây quả thật là sinh viên sao?

Là sinh viên có điều kiện bình thường, cha mẹ đều là công nhân?

Nếu như lời con gái nói là sự thật, thì như vậy nam sinh kia tên Lục Dương tuyệt đối là một thiên tài, liên tưởng đến lúc nãy đối phương cũng không quan tâm đến tiền.

Từ Tú Vân cảm giác mình hơi coi thường đối phương rồi.

Lúc này thái độ của nàng tự hồ không tốt lắm.

Huống chi đối phương còn ngàn dặm xa xôi, đem con gái mình từ Lục Thành về đến nhà.

Từ Tú Vân có chút hổ thẹn.

Nàng kéo tay con mình, nói ra: "Thi Thi, mẹ không phản đối việc con kết giao bạn bè, nhưng nhất định phải bảo vệ tốt bản thân của mình, còn biết chưa."

"Dạ."

Từ Thi nhẹ gật đầu.

"Sáng nay mẹ cũng không có việc gì bận, trưa nay hai mẹ con mình làm bữa tiệc đi." Lúc nói chuyện, Từ Tú Vân lấy điện thoai ra, yên lặng bấm tắt máy.

Ánh mắt Từ Thi sáng lên.

---

Nhà ga Lục Thành.

Tầng hầm ga ra quá lơn, phân khu cũng không hề rõ ràng, Lục Dương phải dạo quanh một vòng, mới tìm được xe của mình.

"Vẫn là xe của mình thoải mái nhất."

Ngồi trên xe.

Lục Dương mở âm nhạc.

Chọn bài hát

"Ở trong tâm hồn của bạn, tôi tự do bay lượn, cùng vô tư rong chơi trong bầu trời ngàn sao lấp lánh."

Tiếng ca phiêu đãng, quanh quẩn trong xe.

Không thể không nói.

Ca khúc bây giờ dễ nghe hơn rất nhiều, dù là một ca khúc tuy không thịnh hành lắm, nhưng so với những bài hát ở mười năm sau thì không cùng một đẳng cấp.

Nghe nhạc, Lục Dương lấy điện thoại ra, gửi cho Từ Thi một tin nhắn.

"Ta về tới Lục Thành rồi, kỳ nghỉ vui vẻ."

Rât nhanh, Từ Thi cũng nhắn lại.

"Kỳ nghỉ vui vẻ, icon mặt cười."

Trên mặt Lục Dương lộ ra nụ cười, thu hồi điện thoại lại, dưới bài hát tự do bay lượn, Lục Dương lái xe tìm một cửa hàng rửa xe ô tô.

"Lão bản, còn rửa xe không."

Nhìn một chiếc xe Audi dừng trước cửa hàng, hai nhân viên rửa xe chạy ra tiếp đón, mở cửa xe ra hỏi.

"Rửa xe một lần bao nhiêu?"

Lục Dương từ trên xe bước xuống.

Một nhân viên trẻ tuổi nhìn xe, nói ra: "Tiên sinh, rửa xe một lần cần hai trăm tệ, bất quá nhìn xe tiên sinh vẫn còn rất sạch không cần rửa làm gì."

Nhìn qua nhân viên trẻ tuổi là người mới, lão nhân chắc chắn sẽ không nói như vậy, Lục Dương cười nói: "Tôi thích sạch sẽ, giúp tôi đem xe rửa tẩy sạch một lần, sau đó rửa lại, tôi cho các cậu thêm một trăm tệ, nhưng mà yêu cầu của tôi rất cao, một sợi tóc tôi cũng không muốn nhìn thấy."

Nghe được Lục Dương nói vậy, hai người trẻ tuổi ngược lại không nghi ngờ gì cả.

Hiện tại người ưa thích sạch sẽ rất nhiều, bọn hắn làm nhân viên, thích nhất gặp khách hàng như vậy, bởi vị số lần bọn họ đến rất nhiều, còn có thể tiến cử bọn họ làm thẻ thành viên.

"Tiên sinh yên tâm, chúng tôi đều là nhân viên chuyên nghiệp, tuyệt đối sẽ không lưu lại bất kì sợi tóc gì."

Nhân viên cam đoan nói.

"Vậy thì được, nếu tôi phát hiện còn một sơi tóc, tôi sẽ không trả tiền, các cậu làm việc đi, tôi ra ngoài một lát."

Đem xe dừng ở vị trí thích hợp, Lục Dương rời khỏi cửa hàng rửa xe, theo bản đồ đi tới một cửa hàng gần đó.

Tính toán thời gian lúc trước về nhà cũng gần ba tháng rồi.

Phải về nhà một chuyến, hắn định mua một ít quà trở về.

Tiếc nuối nhất của nhân sinh là khi mình làm ra tiền mà cha mẹ đã không còn nữa.

Nguyện vọng lớn nhất của Lục Dương cũng không phải gia tài bạc triệu, cũng không phải dân giàu nước mạnh, mà là chiếu cố thật tốt gia đình của mình, làm bạn với người yêu cả đời.

Thời điểm ở Kim Lăng, Lục Dương cũng đã từng nói với mẹ Từ Thi như vậy.

Lục Dương muốn làm chủ tiền tài.

Hắn vĩnh viễn sẽ không bị tiền tài làm mờ mắt.

Tiền chỉ là công cụ hưởng thụ sinh hoạt, chiếu cố gia đình, hiếu thuận cha mẹ mà thôi.

Nếu cuộc đời có thể mãi mãi, thì rất nhiều người có thể minh bạch được đạo lý này, chỉ đáng tiếc, sinh mệnh chỉ có một lần, mỗi ngày đều trôi qua từ từ.

Đi vào cửa hàng.

Diện tích cửa hàng rất lớn, tầng một đều bán ít đồ dùng công nghệ, như điện thoại, máy tính, máy ảnh, Lục Dương cũng không có hứng thú, cha mẹ mình đã có thói quen dùng điện thoai cơ, đổi qua smart phone chưa chắc họ đã thích.

Hơn nữa sắp tới sẽ có nhiều loại điện thoại thông minh xuất hiện, không cần phải đổi bây giờ, hiện tại mua cho bọn họ cái mới, đến lúc đổi cái mới thì đoán chừng bọn họ sẽ đau lòng một hồi.

Còn không bằng chờ smart phone phổ biến rồi mua.

Vì vậy bây giờ nên mua cái gì nhỉ?

Mua quà cho mẹ thì thích hợp nhất là trang sức rồi, đặt biệt là ở địa phương hẻo lánh, phụ nữ trunh niên đối với trang sức vô cùng yêu thích.

Đi dạo một vòng, Lục Dương nhìn thấy cửa hàng vàng bạc đá quý, đi vào nhìn qua một lần, hắn thấy bên cạnh còn có rất nhiều trang sức bài trí.

"Tiên sinh, mua trang sức cho bạn gái sao?"

Lục Dương đi tới.

Một nữ nhân viên liền nhiệt tình giới thiệu.

Trong lòng Lục Dương cảm thán, không hổ là thành thị cấp một, nhân viên tiêu thụ thật là chuyên nghiệp, nhớ lại lúc trước mua trang sức ở cửa hàng Hoa Liên, nếu không phải mình mở miệng hỏi, thì căn bản chẳng có người nào để ý tới hắn.

Bất quá, nhìn thấy nhân viên sáng mắt nhìn bên hông mình, Lục Dương rất nhanh hiểu ra chuyện gì.

Nguyên lai lộ chìa khóa xe ra rồi.

Được rồi, mặc kệ là nguyên nhân gì, Lục Dương cũng không thể đánh kẻ đang cười được, huống hồ bản thân mình vốn tới đây để mua đồ, ở quầy nhìn nhìn, Lục Dương hỏi: "Giá vàng hôm nay thế nào?"

"291 tệ một gram."

Giọng nói của nàng rất êm tai, một mực đi theo bên cạnh Lục Dương, không có chút nào gọi là vội vàng.

Quả nhiên, vàng lại tăng giá rồi.

Lần trước hắn mua dây chuyển, giá vàng còn chưa mắc như vậy,chẳng qua bây giờ không mua, thì vài năm nữa nó cũng tăng thôi.

Lục Dương nói ra: "Tôi muốn mua một cái vòng tay, cô có đề cử cái nào không?"

Nghe được Lục Dương nói.

Ánh mắt nhân viên sáng lên, đây chính là sinh ý lớn a, trong tất cả loại trang sức làm bằng vằng, thì vong tay có giả cả cao nhất, đương nhiên là phần trăm hoa hồng cũng cao nhất rồi.

"Tiền sinh, mời ngài đi lối này."

Nhân viên tiêu thụ chỉ vào một quầy vòng tay nói ra.

"Quà tặng bạn gái thì tôi đề cử cho tiên sinh chiếc vòng tay này, tạo hình của nó rất đẹp, thích hợp cho người trẻ tuổi, nặng hai mươi lăm gram.. là vòng tay tiêu thụ nhiều nhất ở cửa hàng."

"Tôi nói mua cho bạn gái sao?"

Lục Dương nhịn không được nói ra.

Nhân viên không nghĩ tới mình lại đoán ý sai khách hàng, nàng ngượng ngùng nói: "Tiên sinh, vậy ngài tính mua cho ai."

"Mua cho mẹ tôi." Lục Dương cười nói.

"Nếu mua cho mẹ của ngài thì cái này không tồi." Nữ nhân viên chỉ vào một cái khác rộng hơn cái vừa nãy nói ra.

Lục Dương nhìn nhìn, cảm thấy không tệ.

Nữ nhân trung niên chắc chắn sẽ ưa thích kiểu này, không cần lòe loẹt, chỉ cần to là được rồi.

Hắn nhẹ gật đầu: "Vậy lấy cái này đi."

"Tiên sinh, chiếc vòng tay này ba mươi lăm gram đấy."

"Không có vấn đề, tính giá đi."

Chọn xong vòng tay, Lục Dương trực tiếp quẹt thẻ, vòng tay ba mươi lăm gram, tổng cộng hết 10185 tệ, hắn quẹt thẻ không chút do dự.

Một khoản sinh ý lớn như vậy rất nhanh đã thành công rồi, tâm tình nữ nhân viên kích động lên, đem vòng tay đóng gói với hóa đơn đưa cho Lục Dương, lại hỏi: "Tiên sinh có muốn xem những thứ khác hay không, cửa hàng chúng tôi có rất nhiều mẫu mới có thể thích hợp tặng cho bạn gái."

"Tôi không có bạn gái."

Lục Dương lắc đầu, nữ nhân viên này cứ nhắc đến bạn gái là sao.

Ánh mắt nhân viên tiêu thụ sáng ngời, hít sâu một hơi, nói ra: "Tiên sinh, người nhìn tôi..."

"Nhưng ta có vợ rồi."

Lục Dương nói câu vừa rồi chưa nói xong.

"Vậy hẹn gặp tiên sinh lần sau"