Sau khi rửa mặt sau.
Từ Thi mang Lục Dương tới cửa hàng ở gần chung cư.
Giờ này, mọi người ai đi làm thì cũng đi làm rồi, nên quán ăn cũng không phải có rất nhiều người, nhìn thấy Từ Thi cùng Lục Dương đi tới, nữ nhân bán hàng có chút kinh ngạc.
"Từ Thi, cháu về rồi sao?"
"n, cháu được nghỉ."
Từ Thi trả lời.
Lời này làm cho nữ lão bản có chút giật mình, nàng biết rõ Từ Thi là người nhát gan, tính cách rất hướng nội, rât ít khi nào nhiều lời như vậy.
Trước kia nàng mua đồ cũng chỉ chỉ, chưa bao giờ mở miệng.
"Đây là bạn học của cháu sao?"
Nữ lão bản nhìn Lục Dương bên cạnh.
Nam sinh này nhìn qua rất ưu tú.
"Chào dì, cháu là bạn học của Từ Thi, ở đây có món nào ngon không ạ?"
"Có bánh bao hấp, màn thầu, miến huyết vịt..."
Lão bản nhìn nhìn mấy món bán chưa xong.
"Vậy cho cháu hai tô miến vịt, với hai lồng bánh bao đi."
Nói xong.
Lục Dương gọi Từ Thi ra bên ngoài tìm một bàn ăn nhỏ ngồi xuống.
Nữ lão bản trước đem bánh bao đưa tới, sau đó lại chuẩn bị hâm lại bánh phở, bình thường quán của nàng thường có hai người làm, bất qua đã qua thời gian bận rộn, nên ông chồng đã đi về trước.
"Ngươi trước kia thường ăn ở đây à?"
Lục Dương cùng Từ Thi ngồi lên trên ghế.
"Ừ, lúc trước ta đến trường thường ghé mua bữa sáng ở đây."Từ Thi nhẹ gật đầu.
Nguyên lai nàng là khách hàng cũ, khó trách lúc nãy lão bản lại biết Từ Thi, đương nhiên Lục Dương cũng không kỳ quái, lấy trạng thái lúc trước của Từ Thi, coi như ở đây mùi vị có dở, đoán chừng nàng cũng sẽ không đổi chỗ khác, đổi một quán ăn khác, hẳn là nàng liền phải trao đổi với người lạ, đây là một chuyến rất thống khổ với nàng.
"Ta ăn thử bánh bao xem thế nào."
Lục Dương cầm lấy chiếc bánh bao, chuẩn bị đưa vào trong miệng.
Từ Thi sôt ruột ngăn cản.
"Ngươi.. ngươi cẩn thận một chút, bị phỏng đấy."
Dưới tình thế cấp bánh như vậy, Từ Thi bắt lấy tay Lục Dương, nhìn thấy Lục Dương dừng lại, nàng vội vàng buông tay ra, bộ dạng có chút tay nhanh hơn não.
Bị phỏng ư?
Nghe được lời nhắc nhở của Từ Thi, Lục Dương buông tha ăn một ngụm lớn, nho nhỏ cắn một miếng, phát hiện bên trong toàn là nước.
Hắn vội vàng hút một ngụm, sau đó hít một hơi.
Mùi vị coi như không tệ.
Miệng đầy hương vị ngọt ngào của nước canh.
Đấy chính là tangbao trong truyền thuyết ư, khó trách lúc này Từ Thi lại gấp gáp nhắc nhở bản thân mình, nếu mà cắn một ngụm to vào miệng, thì tránh không được bị bỏng rồi.
"Mùi vị không tồi, ngươi ăn đi."
Nhìn Từ Thi chậm chạp động đũa, Lục Dương chỉ cần hai ba lần đã ăn xong tangbao, hắn lại gắp một miếng đặt trên miệng Từ Thi, nói ra:"A, há mồm."
Sắc mặt Từ Thi xấu hổ đỏ bừng, đôi mắt bảo thạch màu đen trừng lớn, ánh mắt biểu lộ vẻ khẩn cầu, đường đi bốn phía nhiều người như vậy, Từ Thi như thể rất khó tiếp nhận phương thức ăn như vậy.
"Nhanh đi, tay ta có chút mỏi rồi."
Lục Dương phàn nàn nói.
Từ Thi lúc này mới hé miệng, đem miếng bánh bao căn một miếng, lại lấy tay vội vàng cầm lại.
Một chiếc xe Porsche Cayenne chạy qua, vừa đúng lúc thấy một màn như vậy, nữ nhân trên xe vội vàng dẫm chân phanh, xe dừng lại ở ven đường, ngồi trong xe nhìn tới.
"Từ Thi... sao lại làm như vậy?"
Nữ nhân vẻ mặt mệt mỏi, trong ánh mắt có chút khó tin.
Nàng là mẹ của Từ Thi.
Chưa bao giờ ưu thích người khác tiếp xúc con gái mình, vậy mà bây giờ lại nhìn thấy một nam sinh đút đồ ăn cho con mình, đây là việc nàng chưa bao giờ dám tưởng tượng.
Tại sao có thể như vậy.
Từ Thi đơn thuần như thế mà.
Không phải bị người ta lừa chứ.
Nếu như con gái mình có thể kết giao bằng hữu một nữ sinh khác, nàng nhất định sẽ cao hứng, nhưng bây giờ, người đấy lại là một nam sinh, hơn nưa còn là một nam sinh mà nàng hoàn toàn không biết, điều này làm cho nàng lo lắng không thôi.
Con gái cũng quá đơn thuần rôi, nam sinh có chút tâm cơ vậy mà có thể lừa được.
Nữ nhân nhíu mày, nhưng cũng không hành động thiếu suy nghĩ, mà là ngồi trên xe, nhìn nhìn tình thế phát triển.
Lục Dương vẫn ăn sáng ngon lành, không phát hiện mình đã bị theo dõi.
Sau khi ăn xong một cái bánh bao, vì phòng ngừa Lục Dương lại đút cho mình, Từ Thi vội vàng cầm lên một cái, miệng nhỏ ăn.
Lục Dương mỉm cười, một lồng bánh bao có năm cái hắn đã ăn hết ba, còn lại hai cái thì Từ Thi xử lý, đừng hỏi vì sao hắn lại ăn nhiều như vậy, bánh bao Kim Lăng cùng bánh bao chỗ khác quả thật không giống nhau, ăn một miếng nồng đậm nước canh, còn rất mền mại nhai vào trơn mềm nơi miệng.
Lại ăn thêm một tô miến, hương vị cũng không tệ.
Lục Dương ưa thích không thôi.
Không hổ là kinh đô của nhiều triệu đại, văn hóa ẩm thực ở đây không phải là nơi khác có thể sánh được, Lục Dương kinh ngạc hỏi Từ Thi: "Trong nhà ngươi giàu như vậy, nhưng mà tại sao lại đi học ở tận Lục Thành."
Từ Thi có chút ngượng ngùng nói: "Ta không đậu nổi nguyện vọng một, nên nộp hồ sơ vào."
Lục Dương vốn còn tưởng cho rằng, Từ Thi muốn rời xa nhà mình một chút, hoặc là có nguyên nhân gì khác, thật không nghĩ đến, nàng không đậu nguyện vọng một mà nộp hồ sơ.
Được rồi, có chút hơi thảm.
Đại học khoa học kỹ thuật Hà Đông chỉ là một trường loại hai, không có gì đặc sắc, có đôi khi học sinh thi không đậu hoặc rớt hết nguyện vọng của mình, họ thường nộp hồ sơ vào, không ngờ Từ Thi cũng là như vậy.
Ăn cơm xong.
Từ Thi vội vàng chạy lên thanh toán.
Tổng cộng hơn hai mươi tệ, cũng không phải đắt, Lục Dương nhìn Từ Thi lấy ra một tờ hai mươi tệ cộng thêm vài đồng xu thanh toán.
Trên xe.
Nữ nhân cau mày lại, không nghĩ tới ăn sáng còn bắt con gái mình thanh toán, con gái mình bị hắn lừa gạt hay sao?
"Ta đi đây."
Sau khi ăn xong, Lục Dương đứng dậy, hướng về Từ Thi chào tạm biệt, hắn cũng không dám quên ngày mai có chuyện trọng yếu phải đi làm, Kim Lăng không tồi, chỉ có thể lần sau tới từ từ du lịch.
Kiếp trước Lục Dương cũng muốn đi du lịch vạn dặm, nhưng về sau đi du lịch hai nơi, mệt mỏi như chó, hắn liền tử bỏ kế hoạch này.
Kim Lăng hắn cũng từng tới một lần, bất quả chỉ đi ngang qua đổi xe mà thôi.
"Trên đường chú ý an toàn."
Từ Thi nắm lấy góc áo Lục Dương, nàng cũng không biết nói những lời gì khác, về điểm này thì nàng không có nhiều kinh nghiệm lắm.
"Vậy thì trước khi đi ôm một cái."
Lục Dương cười hì hì giang tay ra.
Không nghĩ tới, vậy mà Từ Thi thật sự tiến lên một bước, cùng Lục Dương ôm lấy nhau, trong lòng Lục Dương liền mền nhũn, thiếu chút nữa muốn nói, ta sẽ ở lại đây chơi vài ngày.
"Được rồi, mau về đi."
Lục Dương buông tay ra.
"Ta muốn nhìn ngươi đi về chung cư."
Từ Thi nhẹ gật đầu, Lục Dương nhìn chằm chằm nàng đi về chung cư, thời điểm tới cửa, nàng xoay ngươi lại, hướng về Lục Dương vẫy tay, Lục Dương cũng khoát tay đáp lại.
Đợi đến lúc Từ Thi đi vào, hắn mới thở dài một hơi, đi theo ven đường, chuẩn bị bắt một chiếc taxi đi đến nhà ga.
Vừa tới ven đường.
Một chiếc Posche lái tới.
Cửa sổ xe mở xuống.
Bên trong là một nữ nhân mang kính râm, trong nháy mắt, Lục Dương hiện lên câu chuyện phú bà cũng tiểu thịt tươi, bất quá, lúc nữ nhân này tháo mắt kính xuống, hắn lập tức vứt vỏ mất cái ý nghĩ như vậy.
Nguyên lai là tiết mục mẹ vợ con rể.
Nữ nhân vóc người rất đẹp, Từ Thi hầu như giống nàng như đúc, mặt trai xoan, mắt sáng lóng lánh, nếu không phải có nết nhăn nơi khóe mắt, Lục Dương còn tưởng đây là một nữ nhân hơn hai mươi tuổi.
"Lên xe, ta có chuyện muốn nói với ngươi."
Tuy rằng bộ dáng của hai người rất giống nhau, nhưng khí chất vô cùng khác biệt, nữ nhân này ngữ khí lành lạnh, có một loại khí phách cấp trên.
Lục Dương mở cửa, trực tiếp ngồi lên.
"Nói chuyện thì được, tuy nhiên, ngài làm trễ nải thời gian của ta, vậy thì tí nữa đưa ta tới nhà ga đi." Lục Dương cười nói, hoàn toàn không có chút gì gọi là khẩn trương, thậm chí đối với đồ vật xa hoa trong chiếc Porsche cũng không có cảm giác gì.
Hắn cũng không phải thiếu niên mười tám tuổi.
Kiếp trước mặc dù chỉ là một biên kịch ăn rồi chờ chết, nhưng dù sao cũng trải sự đời, Roll-Royce Phamtom cùng đều có vài chiếc, chiếc này dù sao cũng chỉ khoản hai trăm vạn, tự nhiên hắn cũng không thèm để ở trong lòng.
"Cậu biết ta à?"
Nữ nhân có chút kinh ngạc, lại có chút giật mình, nhìn bộ dạng chằng hề quan tâm của Lục Dương, nàng cảm giác đối phương không dễ đối phó như trong tưởng tượng, đây là trực giác của nữ nhân.
"Biết rõ là đằng khác."
Lục Dương cười nói.
"Ngài cùng Từ Thi lớn lên giống nhau như vậy, không phải mẹ của nàng thì cũng là tỷ tỷ, bất quá, ta nghe nói Từ Thi không có tỷ tỷ, vậy chỉ còn một người thôi, chào dì..."
Nghe được Lục Dương kêu dì, sắc mặt nữ nhân có chút cổ quái.
Nghĩ đến quan hệ thân mật giữ nam sinh này cùng con gái mình lúc nãy.
Nàng lại trầm mặt nói ra: "Ta muốn hỏi một chút, quan hệ của cậu và con gái tôi là thế nào?"
"Bạn bè thuần khiết."
Lục Dương không chút do dự trả lời.
Lục Dương nói là sự thật, hắn và Từ Thi trong sạch, đường đường chính chính, đương nhiên là không sợ rồi.
"Bạn bè bình thường?"
Sắc mặt nữ nhân trở nên không tốt.
Tính cánh con gái của mình nàng làm sao có thể không biết, nếu như là bạn bè, làm sao vừa rồi lại có nhiều hành động thân mật như vậy, nam sinh này có chút không thành thật.
Nàng lại hỏi: "Bố mẹ trong nhà cậu làm gì."
Lục Dương nói ra: "Gia đình bình thường, cha mẹ đều là công nhân."
"Coi như cậu trả lời thành khẩn."
Nghe được Lục Dương nói vậy, nữ nhân nhẹ gật đầu, sau đó nói: "Mặc kệ lúc trước cậu và con gái tôi có quan hệ thế nào, hiện tại thì cả hai không có quan hệ gì nữa."
Nàng từ vị trí bên cạnh, lấy ra một cái túi da, nói ra: "Đây là tiền để cậu rời khỏi con gái tôi."
Lục Dương sửng sốt.
Sau đó bật cười.
Tình tiết ở trên phim, rốt cuộc cũng xuất hiện trên người mình rồi.
Bất quá có gì đó sai sai.
Không phải trong phim, người mẹ luôn xuất ra một tấm chi phiếu, sau đó liền đưa tới, nói, cậu thích bao nhiêu thì mời có thể rời khỏi con gái ta.
Nhưng mà thế nào, chi phiếu lại biến thành tiền mặt rồi, Lục Dương cầm lấy túi da, nhìn nhìn, ồ,.. Bên trong có rất nhiều tiền mặt, đoán chừng cũng phải hơn hai ba mươi vạn, nhiều tiền như vậy mà để trên xe, xem ra công việc của nữ nhân này thường xuyên dùng đến tiền mặt.
Nhìn vài giây, sau đó Lục Dương đem túi da ném trở lại.
Nữ nhân nhíu mày.
"Ngươi chê ít à."
"Dì, dì cũng coi quá nhiều phim rồi, không phải cháu nói rồi sau, quan hệ giữa cháu và Từ Thi trong sạch, không có quan hệ gì, sao lại có thể cầm tiền của dì được."
"Nhưng mà tình yêu là vô giá, cũng nói dì sau này đừng có lấy tiền vũ nhục tình yêu của người trẻ tuổi nữa."
"Cháu xuống xe trước, nếu như không đi bây giờ, thì tí nữa muộn tàu rồi, đúng rồi, dì nên quan tâm con gái mình nhiều hơn, công việc rất trọng yếu, nhưng làm việc không phải để chăm sóc gia đình sao, nếu gia đình không còn, nhiều tiền hơn nữa cũng chẳng thể làm được gì."
Lục Dương bỏ ý định nhờ nữ nhân này đưa tới nhà ga.
Hắn tiếp tục nói.
"Tiền là vật ngoài thân, sống không mang đến, chết không mang theo, cuộc sống mới là của mình, kiếm tiền là vì giúp cuộc sống vui vẻ hơn, không chế tiền tài chính là chủ nhân, còn bị tiền tài khống chế chính là nô lệ, cháu nói xong rồi, hẹn gặp dì sau."
'Trang bức' một phen, Lục Dương kéo tay cửa chuẩn bị xuống xe, nhưng mà gặt nỗi, cửa xe bị khóa lại rồi.
"Để tôi đưa cậu đi."
Giọng nói lạnh lùng của nữ nhân vang lên, xe chậm rãi khởi động.