Vôn dĩ còn nghĩ đến sẽ mua lễ vật cho ba mình, nhưng ở tầng ba đi dạo vài vòng thời trang nam, Lục Dương liền buông tha ý định.
Tới cửa hàng Lý Minh Bác mua hai kiện là được rồi.
Cha mình đối với quần áo cũng không có yêu cầu cao, hàng bên cửa hàng Lý Minh Bác đều là loại chất lượng tốt cả.
Từ cửa hàng đi ra.
Lục Dương trở lại nơi rửa xe.
Hai nhân viên vô cùng nghiêm túc làm việc, đem chiếc xe từ trong ra ngoài rửa sạch một lần, Lục Dương cầm theo hộp quà, đứng ở ngoài đợi chờ.
Bên kia cuối cùng cũng rửa xong.
"Tiên sinh, rửa xong rồi, mời ngài đến xem."
Một người trẻ tuổi hướng phía Lục Dương vẫy tay.
Lục Dương đi qua, cuối xuống kiếm tra, bọn họ rửa xe coi như không tệ, Lục Dương lại tới ghế ngồi, kiểm tra từng chỗ một xem có phát hiện sợi tóc nữ nhân nào không, sau đó nói: "Coi như cũng được."
Nói xong Lục Dương từ ví lấy ra ba trăm tệ đưa cho nhân viên.
Tâm tình Lục Dương không tệ, rửa như vậy rồi, chắc Quan Nguyệt sẽ không phát hiện ra điều gì đâu.
Không để đối phương kịp giới thiệu chương trình hội viên, Lục Dương liền lái xe về Tây Môn.
Lúc này trời đã gần tối rồi.
Trong lúc rảnh rỗi, Lục Dương gọi điện cho Lý Minh Bác kêu hắn ra ăn bữa cơm, lại phụ giúp hắn bán hàng, sinh viên trong trường đều đã rời đi, Tây Môn bây giờ lộ ra chút văng vẻ, khách hàng mua sắm ít đi rất nhiều.
Có chút tiểu thương cũng đã đóng cửa chuyển sang chỗ khác,sinh viên ở đây đã nghỉ, bọn hắn đều dọn qua chỗ khác,đợi lúc sinh viên đi học trở lại thì bọn họ sẽ quay về Tây Môn, giống như đàn chim di trú vậy.
Còn việc nghỉ ngơi ư?
Bọn họ không có cái gì gọi là nghỉ cả.
Ở thành thị giãy giụa sống qua ngày, nếu mà nghỉ thì bọn họ sẽ không có cơm ăn.
Huống chi lúc này đang cận kề tết, người dân sẽ có nhu cầu mua sắm cao hơn, bọn họ không thể bỏ lỡ dịp này được.
Giúp Lý Minh Bác dọn hàng ra quán xong, Lục Dương xách cái ghế ngồi ở bên cạnh, cùng Lý Minh Bác trò chuyện với nhau, sinh ý cũng không được tốt, quầy hàng bày ra một giờ cũng chỉ có năm sáu người khách, bán được một bộ quần áo mua đông cùng vài đôi bít tất, khấu trừ chi phí thì lợi nhuận kiếm được cũng chỉ được mười tệ.
"Minh Bác, lấy ta hai chiếc ao len."
Lục Dương đứng dậy, ở trên giá lựa chọn một phen.
Tìm hai kiên áo len có số đo phù hợp, một chiếc là màu đen, một chiếc là màu xanh đen, nhìn qua tương đối dày, đưng nhìn huyện Thanh Sơn ở phía Nam Lục Thành, kỳ thật mùa đông chỗ đó lạnh hơn nhiều.
Bởi vì Lục Thành còn có hệ thống sưởi ấm, chỉ cần ở yên trong nhà là được, cho dù có đi làm thì công ty cũng có điều hòa sưởi ấm, còn huyện Thanh Sơn thì không giống vậy, ở nông thôn chỉ có nhóm củi sưởi ấm, trong huyện thì chỉ có thể đốt ít than củi, giá cả còn không rẻ.
Có một ít gia đình nghèo, than củi cũng không dám mua nhiều, chỉ có thể chờ đến thời điểm có khách đến thăm, mới đốt một chút.
Nhìn Lục Dương có ý định trả tiền, Lý Minh Bác vội vàng ngăn lại, nói ra: "Lục ca, ngươi ngàn lần đừng trả tiên a, ngươi giúp ta nhiều như vậy rồi, hai chiếc ao len không tính là gì cả."
"Không được, đây là quà ta mua cho cha mình, làm sao không thể trả tiền được."
Lục Dương định đưa tiền sang, nhưng Lý Minh Bác một mực không nhận.
Cuối cùng Lục Dương quyết định trả giá gốc, một trăm hai mươi tệ, lúc này Lý Minh Bác mới chịu nhận, nghĩ đến sáng mai còn đi đón Quan Nguyệt, Lục Dương cầm lấy áo chào tạm biệt Lý Minh Bác rồi quay về chung cư.
Ở trong chung cư Hoa Đình, hắn ung dung thong thả ngủ một giấc.
Sáng sớm ngày hôm sau, Lục Dương gọi cho Quan Nguyệt một cuộc điện thoại.
"Quan Quan, dậy chưa, anh lái xe đến trường học em nha."
"Em dậy từ sớm rồi, sáng nay tám rưỡi em có một thi, thi xong thì được nghỉ, với lại họp lớp buổi trưa em đã xin phép không tham gia rồi."
"Được, vậy trước chín giờ ba mươi anh sẽ đến trường của em."
Sau khi hẹn xong, Lục Dương cúp điện thoại.
Quan Nguyệt còn một môn thi sáng nay, Lục Dương cũng không có vội vàng, hắn từ từ tắm rửa một phen, sau đó sờ sờ râu ria, cạo một hồi, lại đem công tắc điện nước khóa lại.
Sau đó tới tủ chén, lấy ra mười vạn tiện mặt, sắp tới hắn hơn một tháng sẽ không đến đây vì vậy vẫn nên cẩn thận một chút.
Đi ra ngoài ăn sáng, Lục Dương thuận tiện mua băng dính cùng hai câu đối xuân.
Dán lên hai cấu đối trước cửa, Lục Dương thầy nhà mình có thêm không khí tết không ít, sau đó nhìn hai bên câu đối có đối xứng hay không, nhìn vài lần, phát hiện mình cũng không dán ngược, hắn nhìn đồng hồ, đã đến chín giờ rồi, Lục Dương khóa chặt cửa lại, lái xe đến đại học Hà Đông.
Đại học Hà Đông khoa Ngoại ngữ.
Cuộc thi chấm dứt, một nhóm mỹ nữ xinh đẹp từ phòng thi bước ra, dù sao khoa ngoại ngữ cũng nữ nhiều nam ít, âm thịnh dương suy, Quan Nguyệt đang cùng mấy người bạn cùng phòng của mình một chỗ rời đi.
"Quan Quan, bạn trai nhà ngươi có đến đón không?"
Triệu Oánh Oánh hỏi.
"Có, sáng nay hắn hẹn chín giờ tới, có lẽ bây giờ đến rồi cũng nên."
"Hâm mộ quá đi thôi, ngươi lại có bạn trai tự mình đến đón, giống như một tiểu công chúa vậy, nhà ta cũng không xa hơn nhà của ngươi, còn cần bạn thân mình tự bắt xe về đây này." Triệu Oánh Oánh thở dài không thôi.
Thấy nàng làm bộ mặt quái dị, Quan Nguyệt cười nói: "Ngươi cũng tìm một bạn trai là được rồi, trường học chúng ta nhiều soái ca như vậy, ngươi còn sợ tìm không được sao?"
"Nam sinh nhiều nhưng người giống như Lục Dương thì quá ít." Triệu Oánh Oánh đùa giỡn nói.
"Oánh Oánh, không cho phép ngươi nhớ thương bạn trai của ta." Quan Nguyệt véo cánh tay Oánh Oánh, cảnh báo.
"Hừ, ta khẳng định sẽ không đào góc tường của khuê mật, nhưng người khác thì ta chưa chắc à nha, Quan Quan, ta đề nghị ngươi về sau, nếu có thời gian thì đi qua trường Lục Dương vui đùa một chút, ở trường học của hắn, ta khẳng định đang có người nhớ thương Lục Dương."
Triệu Oánh Oánh lắc lắc lọn tóc ngắn, thấm thía mà nói.
Quan Nguyệt cau mày, bộ dạng có chút xoắn xuýt.
Trương Yến nghe được hai người nói chuyện, nàng nói: "Quan Quan, hai người sẽ lái xe về nhà sao?"
"Đúng vậy."
Quan Nguyệt nhẹ gật đầu.
"Vậy các ngươi phải đi qua đường cao tốc rồi, vậy thì nếu có thể, có thể chở thêm ta cùng Vương Khánh Huy đến đường cao tốc được không, hai người chúng ta đều hẹn gia đình ở ngoài đường cao tốc."