"Ta không phải nhìn lầm chứ, là lộc thần phải không?"
"Nhất định là giả rồi, lộc thân trầm mê viết chữ, làm sao có thể vào nhóm tán gẫu được."
"Ta nhìn QQ rồi, là người thật, xin chào đại thần."
"Lộc thần, có thể dạy tôi viết tiểu thuyết được không, tôi viết ba quyển đều bị vùi dập giữa chợ rồi, ba quyển cộng lại cũng chỉ có mười người đọc."
...
Một tin nhắn làm nhóm chát bùng nổ không thôi.
Xác định đây chính là lộc thần, từng người tác giả nhiệt tình không thôi, những người chuyên lăn sâu dưới biển cũng ngoi lên hóng hớt.
Không thể không nói.
Có danh tiếng thật tốt.
Lục Dương cũng không để tâm cái mác đại thần, ở trong nhóm khoác lác một hồi không thôi, thời gian cũng trôi qua nhanh chóng.
Điện thoại nhắc nhở hết pin, Lục Dương mới tắt màn hình, nhìn Từ Thi còn đang ngủ say bên cạnh mình.
Nếu như lúc này, lặng lẽ hôn nàng một cái, có lẽ nàng không biết đâu.
Trong lòng Lục Dương đột nhiên xuất hiện ý nghĩ như vậy.
Hắn lặng lẹ cúi tới.
Vừa mới tới gần.
"Ngươi làm gì thế?"
Nhìn Lục Dương đang gần trong gang tấc, ánh mắt bảo thạch Từ Thi tràn đây nghi hoặc.
"Áo của ngươi hơi trượt ra rồi, ta giúp ngươi chỉnh sưa lại một chút.:" Lục Dương thuận thế đem áo lông kéo lên trên người Từ Thi.
Từ Thi lúc này mới phát hiện, Lục Dương đang lấy ao khoác cho mình, nàng xin lỗi cầm đưa tới, nói ra: "Ngươi mặc lại đi."
"Ta không lạnh."
Lục Dương lắc đầu.
"Mặc vào đi, ta không ngủ nữa."
Từ Thi vừa nói vừa chỉnh lái cái ghế của mình ngay ngắn, lúc này Lục Dương mới nhận lại áo lông mặc lên người.
Kế tiếp hai người tán gẫu với nhau.
Mãi cho đến thời điểm hơn một giờ đêm, đoàn tàu thông báo sắp tới ga Kim Lăng, mời khách hàng chuẩn bị xuống tàu, lúc này Lục Dương mới tranh thủ thời gian đứng dậy, đem balo của Từ Thi ở trên đỉnh đầu lấy xuống.
"Đến rồi."
Lục Dương nhắc nhở một câu.
Từ Thi cũng theo đó đứng dậy.
Hành khách xuống ga Kim Lăng không ít, hai người đi theo xếp hàng, chờ đoàn tàu dừng hẳn lại, Lục Dương một tay cầm balo, một tay nắm tay Từ Thi, cùng theo dòng người đi xuống.
"Không cần phải đợi xe bus, chúng ta sẽ đi taxi, mà đúng rồi, ngươi còn chưa nói cho ta biết ngươi ở đâu."
"Khu Hưng Long,quận Kiến Nghiệp, đường 168."
Từ Thi nói ra địa chỉ nhà mình.
"Quận Kiến Nghiệp a."
Lục Dương có chút kinh ngạc.
Hiện tại Kim Lăng đang là một thành phố phát triển, giá phòng cũng đã rất cao rồi, nhưng mà ở khu vực Kiến Nghiệp thì giá phòng lại cao nhất, không nghĩ tới Từ Thi ở lại ở đây, xem ra nàng cũng là một tiểu phú bà.
Lục Dương có chút buồn bực nghĩ, bản thân mình gặp nhiều nữ nhân như vậy, ai ai cũng giống như nhà có điều kiện không tệ.
Quan Nguyệt thì cha mẹ làm trong thể chế, từ nhỏ đến lớn luôn được sủng ái, hoàn toàn không thiếu tiền, Tống Giai thì không cần phải nói, tuy rằng không biết gia đình nàng làm gì, nhưng khẳng định rất có tiền, nếu không thì không thể nuôi nổi nàng được.
Trần Thu Nguyệt cũng vậy, đồ trang điểm của nàng thôi một món đã hai ba trăm tệ, trong nhà mà không có tiền thì không thể tiêu sài như vậy được.
Vốn hắn còn cho rằng Từ Thi là cô bé lọ lem.
Thật không nghĩ đến...
Nàng điệu quá thấp rồi.
Một căn phòng hơn một trăm mét vuông ở Kiến Nghiệp, tương lai cũng phải bảy tắm trăm vạn, coi như hiện tài thì cũng đã hơn mấy trăm vạn rồi, gia đình mua nổi phòng ở như vậy, làm sao có thể không có tiền được.
Đi theo bảng hướng dẫn, Lục Dương tìm được địa phương đi taxi.
Sau nửa giờ, Lục Dương đưa Từ Thi tới nhà.
Đường vào chung cư vẫn còn mới, hẳn là mới được xây vài năm gần đây, Lục Dương nhìn tên chung cư, vườn Thanh Trúc.. ừ, tên cũng không tệ lắm.
Từ Thi ở trên ba lô, trước mặt bảo vệ lấy ra một tấm thẻ, nhìn Lục Dương vẫn đứng im một chỗ.
Nàng hỏi: "Ngươi làm gì vậy?"
"Ngươi đến nhà rồi, ta cũng cần phải về."
Hắn đã biết nhà của Từ Thi, nên cũng không muốn vào làm gì, không may đụng phải mẹ của Từ Thi thì lại tốn công giải thích nữa rồi.
Lục Dương đối với mẹ Từ Thi thì ấn tượng không được tốt lắm.
Nữ nhân này có lẽ tương đối mạnh mẽ.
"Trễ như vậy rồi, ngươi đi đâu? Nhà ta còn dư phòng trống."
"Hay là thôi đi, ta tìm khách sạn trú tạm một đêm là được rồi, đợi lát nữa gặp dì thì lại không có biện pháp giải thích được, cũng không thể nói ta là bạn trai ngươi được."
Lục Dương cười nói.
Từ Thi đỏ mặt xấu hổ, có chút thẹn thùng, nhưng vẫn đi ra bắt lấy tay Lục Dương, nói ra: "Sẽ không biết đâu, mẹ ta buổi tối thường không về nhà."
"Thật hay giả?"
Lục Dương có chút giật mình.
"Thật."
Từ Thi nhẹ gật đầu, sau đó giật giật lấy tay Lục Dương, hắn do dự một chút, nêu như không có ở nhà, thì vấn đề có lẽ không lớn.
Vừa vặn cũng có thể thăm quan chỗ ở Từ Thi ra sao.
Tuy rằng Từ Thi rất ngây thơ, nhưng Lục Dương cũng không tính toán sẽ ăn tươi nàng, chủ yếu là ăn xong hắn không biết xử lý thế nào. Trần Thu Nguyệt thì khác, nàng hiểu biết không ít, cũng biết một số chuyện nam nữ, Từ Thi thì giống như Lâm Đại Ngọc, không biết thứ gì, Lục Dương cũng không muốn, vì chuyện gì đó mà làm Từ Thi kém hơn, vất vả lắm nàng mới được như hiện tại, không thể vì thân dưới của mình mà làm nàng bộ dạng trước kia.
Bảo vệ kinh ngạc nhìn hai ngươi một chút, bởi vì Từ Thi có thẻ thông hành, cũng không phải ngươi ở ngoài, chẳng qua hắn cảm thấy hai người này như cặp vợ chồng nhỏ.
Ở chỗ này, kẻ có tiền rất nhiều, hắn cũng không có rảnh hơi mà đi xen vào việc người khác.
Lục Dương đành đi theo Từ Thi vào trong.
Chung cư chỉ có năm tầng.
Ở khu vực phồn hoa như vậy mà nói, xây một chung cư như vậy cũng quá xa xỉ rồi, điều này cũng có nghĩa là giá phòng ở đây tuyệt đối không thấp.
Tuy rằng chỉ có năm tầng, nhưng lại có thang máy, hơn nữa còn có cầu thang riêng.
Ngồi thang máy đi lên tầng năm.
Từ Thi mở cửa ra.
"Vào đi."
Phòng này nhìn qua không nhỏ.
Từ Thi mở đèn lên, Lục Dương mới nhìn được bộ dạng căn nhà của Từ Thi, trong phòng rất sạch sẽ, nhìn qua nó giống như hoàn toàn chưa có người ở qua.
Căn hộ rất lớn.
Nhìn qua cũng phải một trăm bốn mươi, năm mươi mét vuông, cùng căn Lục Dương mua thì không sai biệt lắm, nhưng căn này lớn hơn một chút vì nó có hai tầng.
Nhìn góc tưởng có một cầu thang bằng gỗ, Lục Dương biết rõ, đây là một căn nhà song lập.
Từ Thi mở tủ giày ra lấy một đôi dép lê.
Ngồi xổm xuống đặt ở dưới chân Lục Dương, thấp giọng nói ra: "Chỉ có cỡ dép lớn vậy thôi."
"Không sao."
Nhìn bộ dạng Từ Thi nhu thuận, Lục Dương có cảm giác mình đang ở bên Nhật, đây không phải tình tiết trong phim, người vợ đợi chồng đi làm về sao?
Bị Lục Dương nhìn chằm chằm, Từ Thi có chút ngại ngùng nói: "Ngươi nhìn xong chưa?"
"Ngươi thật là đáng yêu."
Lục Dương thanh thủ thời gian đổi dép, sau đó cảm thán nói: "Khó trách ngày hôm qua ngươi đi thăm nhà của ta, một chút cũng không kinh hãi, nguyên lai nhà của ngươi lại lớn như vậy."
Thay xong dép, Lục Dương đi đến phòng khách nhìn chung quanh một lần.
"Nhà của ngươi có mấy phòng?"
"Sáu."
Từ Thi đi theo ở phía sau, giống như một bảo mẫu nhỏ.
Lục Dương không hiểu lắm, hai mẹ con Từ Thi lại mua căn hộ có nhiều phòng như vậy làm gì, không sợ cô đơn sao?
Hay đây là cách sống của người có tiền.
"Phòng của ngươi đâu."
Lục Dương hỏi.
"Phòng kia là của ta." Từ Thi chỉ vào một cửa phòng màu hồng, nói ra.
Lục Dương đi qua, hỏi: "Có thể vào thăm quan một chút được không?"
"Ngươi vào đi, không có việc gì."
Từ Thi đẩy cửa phòng ra.
Không giống phòng của những nữ hài khác, phòng của Từ Thi đơn điệu hơn nhiều, chỉ có một bàn đọc sách, một chiếc giường lớn, muốn nói thứ gì đặc biệt thì chắc là chiếc bàn vẽ của nàng, cùng chiếc ghi-ta để ở góc tường.
Trừ những thứ đó ra, hầu như không có đồ vật gì khác, trên tường còn vài hình vẽ, hình như là hình vẽ bằng tay.
Nhà những nữ sinh khác, trong phòng nói ít cũng phải có ít búp bê vải, nhưng ở phòng Từ Thi thì không có một con.
"Hơn đơn điệu một chút."
Từ Thi khiêm tốn tiếp nhận, không có phản bác.
"Đúng rồi, hôm nay ta ngủ ở đâu?"
Lục Dương đột nhiên hỏi.
Từ Thi chỉ vào trên lầu, nhỏ giọng nói: "Phía trên đều là phòng trọ, ngươi tùy tiện chọn một gian là được."
"Ừ, vậy ta lên trước, hôm nay chạy nhảy mệt mỏi như vậy, ngươi cũng sớm nghỉ ngơi đi." Lục Dương đứng dậy, hướng phía trên lầu đi tới, hắn còn không vô sĩ đến nỗi đòi ngủ lại phòng Từ Thi đâu.
Tuy rằng Từ Thi giông như không biết từ chối là gì.
Nhưng mà mình ở lại chỗ nàng, đoán chừng nàng phải ngủ sô pha rồi.
Trên lầu lắt đặt thiết bị cũng rất xa hoa.
Đèn treo đều làm bằng thủy tinh.
Phòng khách còn phủ tấm lót làm bằng hàng chất lượng cao.
Không nói căn này phải cần bao nhiêu tiền, chỉ tính tiền lắp đặt thiết bị ở đây thôi cũng phải hơn năm mươi vạn trở lên, cái này còn chưa tính vật dụng gia đình như máy giặc tủ lạnh,... những vật kia không có quý nhất, chỉ có loại đắt nhất.
Ngồi trên tàu mấy giờ, Lục Dương có chút mệt mỏi, Từ Thi tốt xấu gì còn nghỉ ngơi một chút, hắn thì trong toàn bộ hành trình đều ở trạng thái phấn khởi, lại khoác lác trong nhóm tác giả nữa chứ.
Còn có chính là lúc hắn ngồi trên tàu hơi có chút cảm giác khó chịu, nói ra thì thật là ký quái, lúc lái xe thì không bị sao hết, nhưng đổi thành đi tàu lại có cảm giác say xe?
Trong phòng còn có buồng vệ sinh, Lục Dương giặt sạch một căn khăn bằng nước nóng, lau lau mặt, sau đó nằm lên trên giường, đắp chăn.
Nơi đây so với Lục Thành còn ấm áp hơn một tí.
Rất thoải mái.
Nếu có muội tử để ôm thì tốt biết bao.
Dưới dâu.
Từ Thi tắt đèn phòng khách, sau đó quay lại phòng của mình.
Đem chiếc bàn vẽ chuyển đến góc tường, Từ Thi từ phía sau tủ chén lấy ra một chiếc bình thủy tinh trong suốt, bên trong đều đều là những ngôi sao nhỏ gấp bằng tay, chứa đầy một bình nhỏ.
Cầm trên tay nhìn nhìn.
Trên mặt Từ Thi bắt đầu xoắn xuýt.
Thở dài một hơi, Từ Thi đem chai đặt trên bàn sách, sau đó ở trong balo tim kiếm một cái, lấy ra một móc khóa gấu trúc nhỏ, đặt tại đầu giường của mình.
Cởi áo khoác nằm lên trên giường, Từ Thi nhìn gấu trúc ở trên đầu giường, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon nha, gấu trúc."
Ngọn đèn dập tắt, mọi âm thanh đều yên tĩnh.
..
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lục Dương tỉnh lại.
Kéo màn, mở cửa sổ, phát hiện mặt trời bên ngoài đã lên rất cao, cầm lấy điện thoại đang sạc pin nhìn nhìn, đã hơn chín giờ, quả nhiên hắn đã ngủ được một giấc ngủ ngon.
Mặc xong quần áo, mở cửa phòng.
Xuống lầu, Lục Dương nhìn thấy Từ Thi đang ngồi trong phòng khách, trên tay còn cầm một cái khăn lông cùng với đồ dùng vệ sinh.
Nhìn Lục Dương đi xuống, nàng vội vàng đi tới, nói ra: "Ta quên ở trên lầu không có đồ rửa mặt rồi."
"Ngươi ở đây đợi lâu lắm phải không."
Lục Dương nhận lấy khăn mặt cùng ly, có chút đau lòng nói ra.
Nha đầu kia thật ngốc.
"Chưa, không bao lâu đâu . "
Từ Thi nhỏ giọng nói.
"Ngươi rửa mặt đi, đợi lát nữa ta dẫn ngươi đi ăn sáng."