Trên trán Lục Dương liền đổ ra vài giọt mồ hôi lạnh.
Không nghĩ tới gia hỏa này dám mang theo dao, con dao găm này nhìn qua giống như dao bấm, thấy thế, Lục Dương lui về phía sau hai bước, bảo trì khoản cách mình có thể tùy thời thoát thân.
Ngốc ngếch lao vào mới là kẻ ngủ.
Lương sức mà làm mới là chính đạo.
Không cần hắn phải lấy thân mình mạo hiểm, huống hồ gia hỏa này trên cơn bản chạy không thoát được rồi.
"Ta khuyên ngươi nên để con dao xuống, hiện tại thì khả năng ngươi chỉ có đi tù năm năm, nhưng mà nếu gây ra thương tích cho người khác, thì chính là mười năm trở lên, cao nhất có thể tử hình, ngươi suy nghĩ kỹ càng đi."
Lục Dương tỉnh táo phân tích.
Mấy cảnh sát đều lấy ra gậy tùy thân, đem nam nhân kinh râm vây thành vòng tròn.
Mắt thấy không có đường trốn, trong lòng nam nhân kính râm luống cuống.
Tiểu cô nương thừa dịp hắn không cẩn thận, cởi áo khoác ngoài, tranh thoát ra ngoài, Lục Dương tay mắt lanh lẹ, liền tranh thủ kéo cô bé đi qua.
Nam nhân kính râm vội muốn đổi theo.
Cùng lúc đó.
Cảnh sát cũng đã sơm chuẩn bị, liền nhào lên, dùng cây gậy đánh nam nhân kia té xuống đất, sao đó còng tay hắn lại, nam nhân kinh râm gầm thét chửi bới nhưng vẫn không thể nhúc nhích được.
Lục Dương lau mồ hôi.
Việc này may mắn xử lý bình tĩnh.
Nếu bản thân mà nóng đầu xông lên, đoán không chừng bây giờ trên thân hắn có mấy lỗ rồi.
"Tiểu muội, không sao chứ."
Lục Dương nhìn cô bé đang ngây ngốc.
"Không sao, cảm ơn...anh."
Trên mặt tiểu cô nường đều là nước mắt, Lục Dương giúp cô bé lau lau, hỏi: "Em bị lừa bán sao?"
"Dạ."
"Em biết nhà em ở đâu không?"
Nữ hài tử lắc đầu.
"Em rất thông minh, đi theo những đại thúc kia đi, rất nhanh liền có thể tìm được gia đình của mình rồi."
Xác định không có vấn đề hiểu lầm ở đây, Lục Dương liền lặng lẽ rời đi, rất nhanh hắn tìm được Từ Thi, dáng vẻ của nàng rất lo lắng.
"Không phải nói ngươi đợi ở đại sảnh sao? Làm sao mà chạy tới đây, ngươi không biết vừa rồi nguy hiểm lắm à."
Lục Dương nhịn không được dạy dỗ nàng một câu.
Từ Thi nước mắt lốp bốp rơi xuống, nói ra: "Ta lo cho ngươi."
"Được rồi, ta không sao, chúng ta nhanh đi thôi, tàu sắp chạy rồi."
Lục Dương kéo Từ Thi tranh thủ lên tàu.
Thân phạn của mình đoán chừng bây giờ vẫn chưa được nhận ra,nên tranh thủ thời gian mà ly khai, nếu không, hắn mà đi phối hợp điều tra với cảnh sát, đoán chừng hôm nay không lên được tàu rồi.
Nếu có việc gì cần hắn, cảnh sát khẳng định có thể gọi cho mình, dù sao họ cũng có số mình mà.
Đi vào phòng chờ, Lục Dương liền tắt điện thoại của mình.
Ngươi ở đây rất nhiều, Lục Dương phải tìm mấy vòng, mới tìm được chỗ ngồi.
"Ngươi ngồi đi."
Lục Dương chỉ vào vị trí ngồi duy nhất còn lại.
"Không cần, Ngươi ngồi đi."
Từ Thi đứng đó bất động.
Bốn phía hàng khách tò mò nhìn đôi nam nữ này, một cái chỗ ngồi mà thôi, có cần phải nhường tới nhường lui vậy không.
"Được rồi, vậy thì ta ngồi một chút."
Lục Dương yên tĩnh ngồi trên ghế.
Tay ghế bên cạnh có chút lạnh buốt.
Hắn có chút mệt mỏi, việc vừa rồi sảy ra, làm cho hắn khó bình tĩnh trở lại, bất kể là ở kiếp trước hay kiếp này, chuyện như vậy hắn cũng là lần đầu tiên gặp được.
Hít sâu vài hơi, Lục Dương suy nghĩ một chút, bản thân mình kích động làm gì, cũng chỉ là một kẻ bắt cóc mà thôi, không tính là gì.
Nếu đặt ở trong tiểu thuyết, chỉ là một con cóc con mà thôi.
Không biết cô bé kia có tìm được gia đình của mình không.
Còn đồng lõa của nam nhân kính đen kia, có phải hay không là bọn buôn người.
Những thứ này không cần Lục Dương phải lo lắng.
Tên kia đã bị bắt, rất nhanh việc này sẽ được phơi bày.
Lục Dương ngẩng đầu, nhìn thấy Từ Thi đang trơ mắt nhìn hắn.
"Ngươi làm sao vậy?"
Lục Dương thò tay ra, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, chạm mắt với Từ Thi.
"Ngươi.. ngươi vừa rồi rất đẹp trai."
Nàng lắp bắp nói xong.
Những đám mây hoàn hôn phía chân trời như bay tới trước mặt nàng.
Lục Dương sửng sốt, nhìn nàng nói ra: "Ta vẫn luôn đẹp trai như vậy, ngươi phát hiện thật sự quá muộn rồi."
Bất quá, trong lòng hắn lại suy nghĩ.
Cái cảnh này hình như quen quen, lần trước hình như đã có người nói như vậy rồi thì phải.
Ài, trí nhớ mình kém quá.
"Ngươi cũng ngồi đi."
Lục Dương nhéo nhéo bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của Từ Thi, nhìn thời gian, còn nửa canh giờ nữa tau sẽ vào ga, đây là không tính tình huống tàu trễ.
Có điều, tàu cao tốc bình thường rất ít khi đến trễ giờ.
Từ Thi lắc đầu.
"Chúng ta đều ngồi."
Lục Dương còn nói thêm.
Ánh mắt sáng ngời của Từ Thi nhạt đi không ít, không biết Lục Dương có ý gì, rõ ràng chỉ có một chỗ ngồi mà.
"Ngươi ngồi ở đây đi."
Lục Dương vỗ vỗ vào đùi của mình.
"Ngươi gầy như vậy, có lẽ cũng không nặng lắm đâu."
Không chờ Từ Thi cự tuyệt, Lục Dương liền một tay kéo nàng đến thân, toàn thân Từ Thi như thể cứng đờ, nàng đã ngồi trên đùi Lục Dương.
Nàng có ý định đứng dậy, nhưng lại bị Lục Dương ôm lấy.
"Người nhìn đi, không phải ngươi ta cũng làm vậy sao."
Lục Dương chỉ chỉ một cặp đôi không xa ở đằng kia.
Sắc mặt Từ Thi đỏ bừng, cắn chặt môi, không nói tiếng nào ngồi im, ánh mắt bốn phía nhìn tới, làm cho nàng vô cùng không thích ứng, nhưng cũng không cưỡng ép đứng dậy.
Trêu trọc Từ Thi như vậy, làm tâm tình Lục Dương tốt hơn rất nhiều, cảm giác áp lực lúc trước cũng chầm chậm biến mất.
Gửi thấy mùi thơm thiếu nữ bên người mình, Lục Dương nhắm mắt lại chợp mắt, không biết qua bao lâu, Lục Dương cảm giác lồng ngực của mình bị ai vỗ vỗ.
Ngẩng đầu nhìn.
Từ Thi nói nhỏ: "Kiểm phiếu."
Lục Dương quay đầu nhìn lại, người bên cạnh mình đã đi tới xếp hàng kiểm phiếu, ở trên phái đèn leb còn thông báo, kiểm phiếu lên tàu.
Hắn chợp mắt lâu vậy sao?
Lại nhìn Từ Thi, nàng vẫn bị mình ôm chặt, không có biện pháp nhúc nhích, Lục Dương buông tay ra.
Từ Thi vội vàng đứng dậy.
Lục Dương cũng vội vàng đứng theo.
"Ai za."
Chân hắn mềm nhũn, thiếu chút nữa ngã xấp mặt rồi, may mắn nhào tới trên thân Từ Thi, nên mới đứng vững lại được.
"Ngươi làm sao vậy." Từ Thi sốt ruột hỏi.
"Không sao, chân có chút tê mà thôi."
Được Từ Thi dìu xuống ghế, Lục Dương tranh thủ thời gian ngồi xuống, đạp chân mấy cái trên mặt đất, lúc này cảm giác tê tê mới biến mất.
Hắn đứng dậy.
"Được rồi, đi xếp hàng đi."
Kiểm phiếu vào tàu, hết thảy mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Lên tàu.
Đợi toàn tàu bắt đầu chậm rãi chuyển động, Lục Dương mới mở điện thoại, quả nhiên có hai cuộc gọi nhỡ, một cuộc do số máy lạ gọi tới, hắn đoán đại khái là do công an gọi tới lúc tới sân ga.
Sự tình đã giải quyết, Lục Dương cũng không gọi lại làm gì.
Nhìn Từ Thi đang ngồi cạnh cửa sổ, nói: "Ngươi nghỉ ngơi một chút, mấy tiếng nữa đến nơi rồi."
Đã hơn nưa đêm.
Trên tàu bóng đèn cũng dịu đi không ít.
Không có vẻ chướng mắt như các bóng đèn khác.
Bởi vì thời gian gấp gác, nên Lục Dương chỉ đặt được vé hạng hai, chỉ có thể dựa vào ghế nghỉ ngơi, hắn ở trên ghế Từ Thi mở ra vòng cổ dựa lưng, sau đó chỉ vào nút tròn.
"Chỗ nay ngươi có thể tùy chỉnh ghế mình."
Hướng dẫn Từ Thi cách điều chỉnh ghế xong, Lục Dương mới đứng dậy, hướng về phòng vệ sinh đi tới.
Hắn không phải muốn đi WC, mà là muốn gọi một cuộc điện thoại.
Vừa rồi có hai cuộc điện thoại nhỡ, trong đo có một cuộc của Quan Nguyệt.
Lục Dương gọi lại.
"Lão bà, thi thế nào rồi a."
Lục Dương cười hỏi.
Hắn biết rõ, hai ngày nay Quan Nguyệt đã bắt đầu thi.
"Hôm nay thi môn Ngữ Văn Đại Học, còn có tiếng Anh, mấy môn này em đều làm được..." Quan Nguyệt hồi đáp.
"Vẫn là vợ của anh lợi hại, tới đây anh hôn một cái."
May mắn toa của hắn cũng không có nhiều hành khách, Lục Dương đứng ở vị trí nối toa, cũng không có người qua lại.
Bằng không hắn sẽ không dám nói những lời buồn nôn như vậy.
"Hì hì,"
Quan Nguyệt cười cười, nhưng cũng không thảo mãn yêu cầu Lục Dương, lại nói: "Ta vừa rồi gọi cho ngươi sao lại không được."
"Nay quên sặc pin nên bị tắt nguồn."
"Vậy anh đang ở đâu, trường học của anh được nghỉ rồi phải không."
"Ừ, anh đang ở ký túc xá."
"Không đúng, sao em lại nghe được âm thanh xe lửa."
Tàu cao tốc hiệu quả cánh âm không tệ, nhưng đôi khi nó cũng phát ra vài tiếng vang.
"Em có phải làm bài đến mơ hồ rồi không, sao lại có tiếng xe lửa ở đây? Anh đang ở ký túc xá, em tưởng đây là Thanh Đô à, mà xe lửa có thể chạy trên trời."
Lục Dương ứa ra mồ hôi lạnh.
Quả nhiên.
Nói dối không hề đơn giản.
Một câu nói dối, phải cần nghìn lời nói dối che lấp.
Quan Nguyệt cũng cảm giác mình suy nghĩ hơi nhiều, Lục Dương sao lại ở trên xe lửa được, nhưng nàng vẫn còn chút hoài nghi, nói ra: "Vậy anh chụp một tấm ngươi qua cho em."
"Quan Quan, anh thương tâm quá, anh phát hiện ra em không tin tưởng anh chút nào cả?"
Giọng nói Lục Dương trở nên đáng thương.
Nghe hắn nói như vậy, Quan Nguyệt lập tức mềm lòng, nhận sai nói ra: "Được rồi, được rồi, do em không đúng, em không nên nghi ngờ anh."
"Được rồi, bất quá vì chứng minh sự trong sạch của anh, anh vẫn sẽ chụp cho em một tấm, cúp đi, anh gửi ảnh qua cho, em nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai còn đi thi."
Cúp điện thoại xong.
Lục Dương ở bên trong Album tìm tìm.
Bên trong có rất nhiều ảnh chụp ký túc xá, Lục Dương tìm một tấm trong đó, nhìn nhìn không có kẽ hở gì, ấn vào gửi đi cho Quan Nguyệt.
Một lát sau.
Quan Nguyệt mới rep lại một tin nhắn ngủ ngon cộng thêm icon mặt cười.
Lục Dương lúc này mới thu điện thoại lại, trở về chỗ ngồi của mình, nhìn thấy Từ Thi mệt mỏi nằm đó nhưng vẫn chưa ngủ.
Từ Thi nhỏ giọng hỏi: "Ngươi vừa rồi đi đâu."
"Ta đi vệ sinh, ngươi ngủ đi."
Lục Dương sau khi trở về, vốn có chút hoảng hốt, sau khi dỗ Từ Thi vài câu, nàng nhắm mắt lại, một lát sau, nghe đến tiếng hít thở đều đều ở bên cạnh.
Lục Dương cởi áo lông của mình, lặng lẽ đặt lên người Từ Thi, mặc dù nói trong tàu cao ốc không lạnh, nhưng ngủ rồi sẽ vẫn có nguy cơ bị đông cứng.
Bản thân mình mặc quần áo len hàng hiệu, cởi áo lông ra cũng không lạnh lắm.
Cầm lấy điện thoại giết thời gian.
Hiện tại vẫn chưa có thứ gì gọi là Douyin hay Kwai để giải trí cả, hắn mở ra Qidian, nhìn tiểu thuyết trên bxh một lần, suy nghĩ một chút, hắn còn mở ra QQ.
Hắn truy cập vào nhóm chát của tác giả của kênh đô thị, bên trong nhóm có mấy trăm người đang khí thế trò chuyện ngất trời.
Lục Dương thao tác một phát gửi một tin nhắn.
"Chào buổi tối mọi người."
Nhóm chát ngay lập tức bùng nổ.