Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 147: Thấy Việc Nghĩa Hăng Hái Làm




Lục Dương cũng có chút tò mò, không biết mẹ Từ Thi như thế nào.

Con gái mình trở nên như vậy, bất kỳ người cha mẹ nào cũng không thể nói là mình không biết, nếu như lúc tiểu học mẹ Từ Thi có thể xử lý tốt hơn, thì mọi chuyện đã khác.

Điện thoại kết nối.

"Ngươi ở đâu?"

"Ta đang ở ký túc xá."

Trước khi rời khỏi công ty, Lục Dương cũng đã nhìn qua thời gian, không sai biệt lắm gần một giờ chiều rồi, theo đạo lý, mẹ của Từ Thi phải đến từ sớm chứ.

Hỏi nàng: "Mẹ của ngươi đâu?"

Từ Thi nhỏ giọng nói: "Vẫn chưa thấy tới."

"Dì không điện thoại cho ngươi sao? Không nói lúc nào đến đón à?"

"Không có."

"Thế ngươi xuống dưới đi, ta đang ở phía dưới nè."

Bởi vì được nghỉ, nên sinh viên trong trường học cũng không nhiều lắm, lâu lâu nhìn thấy vài sinh viên kéo hành lý, hướng phía cổng trường đi ra.

Xe buýt tham quan trong trường cũng đa ngừng.

Lục Dương đi đến ký túc xá khu bảy, phát hiện Từ Thi đang đứng đợi ở dưới.

"Chuyện gì vậy, ta còn tưởng ngươi đã đi về rồi."

Lục Dương đi tới.

Từ Thi bộ dạng ủy khuất, nói ra: "Mẹ ta vẫn một mực chưa gọi điện."

"Ngươi gọi cho dì một cuộc thử xem."

Trong lòng Lục Dương tử nhủ, ngươi có phải bị ngốc hay không, gọi điện hỏi tình hình thì sẽ biết, có lẽ mẹ ngươi quên mất đấy.

"Có lẽ mẹ đang bận việc gì đó, ta không muốn gọi làm phiền."

Từ Thi lắc đầu.

"Vậy làm sao bây giờ? Chờ một chút?"

Lục Dương nghĩ nghĩ, cho dù công việc quan trọng thế nào, cũng không thể quan trọng bằng con mình được, đương nhiên, đây chỉ là ý nghĩa của hắn, nhưng người khác nghĩ sao thì hắn không biết.

Hơn nữa nhìn bộ dạng Từ Thi, hình như hơi không tình nguyện, đây là quan hệ mẹ con của nàng, nhìn qua tương đối hòa hợp nhưng cũng không biết chừng...

"Đi thôi, chúng ta đi ăn chút gì đi, khẳng định người còn chưa ăn trưa phải không."

Lục Dương nắm bàn tay Từ Thi, đi tới nhà hàng 'Tây'.

Đã qua buổi trưa, trong nhà hàng cũng chỉ có hai bàn khách nhân, nhìn Lục Dương đi tới, cô bé thu ngân chào hỏi: "Lục ca, ngươi đã đến rồi."

"Ừ, ta tới ăn trưa."

Lục Dương cũng không lấy menu, kêu vài món ăn mình thường ăn.

Nhìn xung quanh nhà hàng quạng quẽ, hắn nói ra: "Trường học nghỉ rồi, vậy mà các ngươi còn chưa đóng cửa."

"Khả năng còn phải kinh doanh vài ngày nữa."

Cô bé thu ngân suy nghĩ một chút, còn nói thêm: "Còn phụ thuộc lão bản an bài."

"Ừ."

Lục Dương cũng không có nhiều lời, cùng Từ Thi tìm chỗ trống ngồi xuống.

Đem đồ ăn dọn lên bàn, Lục Dương hỏi: "Nếu mẹ ngươi quên chuyện này thì làm sao? Tốt nhất nên gọi điện hỏi một chút đi, mẹ ngươi khó tránh khỏi thời điểm sơ sẩy."

"Không gọi."

Từ Thi lắc đầu quật cường.

Thanh quan khó quản việc nhà, Lục Dương cũng không biết trong nhà Từ Thi xảy ra chuyện gì, cũng không tiếp tục khuyên bảo nàng, chỉ nói: "Thế đợi một chút, có lẽ buổi chiều nàng tới rồi."

Sức ăn của Từ Thi rất nhỏ, nàng ăn một tí liền no rồi.

Lục Dương đem đồ ăn còn lại giải quyết hết.

Buổi chiều.

Lục Dương vẫn luôn ở bên cạnh Từ Thi.

Vì để không khỏi nhàm chán, hắn còn đi tới lão bản siêu thị lúc trước, mượn một bộ cầu lông, ở trên sân tập đánh qua đánh lại một hồi, đến khi mệt mỏi mới nghỉ ngơi một chút.

Đáng tiếc, một mực chờ đến tối, Từ Thi cũng không nhận được cuộc gọi từ mẹ mình, thậm chí ngay cả một tin nhắn cũng không được gửi tới, nếu như không phải lúc trưa Lục Dương gọi cho Từ Thi, hắn còn suy nghĩ có phải hay không điện thoại Từ Thi bị cắt sóng, nên mới không nhận được cuộc gọi nào.

"Dì hẳn là quên rồi."

Thời điểm này còn chưa tới thì nhất định quên mất rồi, đương nhiên cũng có thể xảy ra việc ngoài ý muốn, nhưng loại tình huống này tỉ lệ sảy ra rất nhỏ.

Từ Thi ngồi bên cạnh bồn hoa, cúi đầu, bộ dạng cô đơn, giống như cô nhi bị vứt bỏ.

Đến hơn bảy giờ tối.

Lục Dương vốn định đưa Từ Thi về ký túc xá nghỉ ngơi, hoặc hỏi nàng có muốn đến chung cư Hoa Đình không, nhưng điện thoại Từ Thi liền vang lên.

Vốn cho răng mẹ của Từ Thi đã đến, nhưng nghe xong, sắc mặt Từ Thi trở nên không dễ coi, thân thể gầy gò hơi hơi phát run, nước mắt nàng chảy xuống.

"Ngươi làm sao vậy?"

Lục Dương vội vàng xông qua, nhẹ nhàng ôm lấy Từ Thi.

Vừa rồi tiếng điện thoại rất nhỏ, hắn ở xa cũng không nghe thấy gì.

"Mẹ nói công ty có chuyện, tới không được, bảo ta tự đón xe trở về đi."

Từ Thi nức nở.

"Sao có thể như vậy được, tới không được thì nói sớm một chút, bắt con mình đợi cả ngày ở đây." Lục Dương oán trách một câu, cũng hiểu được tại sao Từ Thi lại bật khóc nức nở.

Con gái của mình tình huống thế nào ngươi không biết sao?

Nếu vậy kiếp trước, mình không can thiệp vào, có phải hay không nàng sẽ một mình trở về, trên đường về sẽ không biết phát sinh bao nhiêu chuyện, nàng sợ hãi giao tiếp, có thể hỏi đường người khác được không, nếu không cận thận bị lạc đường thì sao? Nếu gặp phải người xấu làm sao bây giờ?

Thời đại này, dù sao cũng không còn an toàn như vài chục năm trước.

Ở phía nam, mỗi ngày đều có người báo mất đồ, bản án lừa bán nhân khẩu cũng phát sinh rất nhiều, Từ Thi như vậy, không phải con mồi của bọn buôn người hay sao.

Dư Phương là sinh viên còn biết Từ Thi yếu đuối để bắt nạt, những người kia thì không cần phải nói rồi. Tuy hiện tai Từ Thi khá hơn một chút, nhưng so với trạng thái người bình thường mà nói, nàng vẫn như trước còn kém rất nhiều.

"Được rồi, để ta đưa ngươi về."

Suy nghĩ một chút, Lục Dương đưa ra quyết định.

Còn có hai ngày nữa Quan Nguyệt mới nghỉ, bản thân mình cũng không có việc gì cần phải xử lý, hoàn toàn có thể đưa Từ Thi về Kim Lăng rồi trở lại cũng được.

"Không cần đâu, ta tự mình đi xe về được."

Từ Thi lắc đầu, lông mi dài của nàng còn dính bọt nước.

"Ngươi ngồi qua tàu hỏa chưa?"

Lục Dương.

Từ Thi lắc đầu.

"Ngươi ngay cả tàu hỏa còn chưa ngồi qua, ta không tiễn ngươi, vạn nhất trên đường xảy ra vấn đề thì làm sao?"

"Sẽ không đâu."

Từ Thi quật cường mà nói.

"Coi như một phần ngàn xác suất cũng không được." Lục Dương nhìn nàng, nghiêm mặt nói ra: "Không được cự tuyệt nữa, nghe lời!"

Từ Thi nhìn bộ dạng nghiêm túc của Lục Dương, nàng im lặng không dám nói nhiều.

Lục Dương mở điện thoại ra nhìn, từ Lục Thành lái xe đến Kim Lăng, dù toàn bộ hành trình đều đi cao tốc, cũng phải tối gần tám chín giờ, thời gian có chút không kịp, nếu bây giờ lái xe, chính giữa nghỉ ngơi mấy tiếng, chậm nhất xế chiều ngày mai tới nơi, sau đó vẫn đủ thời gian trở về.

Nghĩ lại.

Lục Dương hủy bọ ý định lái xe trở về.

Lái xe thì đơn giản rồi, nhưng Từ Thi không phải vẻn vẹn chỉ về nhà không, nếu như lần sau mẹ nàng không đưa tới trường thì làm sao, mình cũng không chắc chắn lần sau sẽ có thời gian đến đón nàng về trường.

Người làm mẹ kia, thấy thế nào cũng không tin tưởng lắm.

Suy nghĩ một chút, Lục Dương nói ra: "Lái xe quá xa, ta dẫn ngươi đi tau cao tốc đi, như vậy nhanh hơn, cũng giúp ngươi biết thế nào là đi tàu, lần sau nghỉ hè về nhà, ngươi cũng có thể tự đi một mình."

Lục Dương hỏi thẻ căn cước của nàng, sau đó dùng di động lên mạng đặt vé tàu từ Lục Thành đến Nam Kinh.

Ngồi tàu cao tốc đại khái cần ba giờ đến được Kim Lăng, giá vé ba trăm tệ một người.

Lục Dương đặt hai vé tàu.

Đặt xong vé, Lục Dương lái xe tới, đưa Từ Thi lên trên thu dọn đồ đạc,đợi một chút, Từ Thi mới từ trên lầu đi xuống.

Lục Dương lái xe đi vào nhà ga.

Nhìn địa phương quen thuộc, Lục Dương cười khổ một tiếng, chỗ này, bản thân hôm nay đã tới hai lần rồi, quả thật làm cặn bã nam cũng không dễ dàng a.

Cho dù đêm khuya.

Nhà ga vẫn rất đông người lui tới.

Đây đủ loại người trong xa hội lui tới ở đây.

Đem xe đỗ vào bãi giữ xe, cự tuyệt lời mời chào ở trọ, hai người đi đến sân ga.

Trong lúc di chuyển, Lục Dương vẫn một mực nắm tay Từ Thi, nơi đây dù sao cũng quá nhiều người, buông tay một cái Lục Dương sợ lạc mất Từ Thi.

Đến nơi kiểm phiếu.

Lục Dương định lấy ra vé, thời điểm này, muốn lên tàu cũng cần vé, cho dù là lên tàu rồi vẫn bị kiểm tra vé tàu, cũng không thuận tiện như về sau, chỉ cần một cái căn cước là được rồi.

Tay sắp bỏ vào túi lấy vé, tự nhiên góc áo của hắn bị một tiểu cô nướng níu lại.

"Đại ca ca, mua một đóa hoa tiễn bạn gái của anh đi."

Tiểu cô nương trên tay cầm đống hoa hồng, mong chờ nhìn xem Lục Dương.

"Không cần, anh không mua đâu."

Lục Dương biết rõ mấy tiểu cô nương bán hoa này rất khó đối phó, nếu không từ chối thẳng thực, các nàng sẽ một mực quấn quít lấy ngươi, chỉ sợ cố bé nhìn thấy Lục Dương cùng Từ Thi một chỗ, lại tưởng bọn họ là cặp đôi đi.

Dù sao nam sinh ở với nữ nhân đều rất thể hiện, đều không dám cự tuyệt, mấy người bán hoa cũng biến cái hố này nên thường tập trung vào các cặp đôi.

"Van cầu anh mua cho em một đóa đi, một tệ cũng được."

Nữ hải tử khóc nức nở.

Hả?

Lục Dương sửng sốt.

Một tệ?

Kịch bản sai rồi phải không.

Trong ấn tượng của hắn, không phải mở miệng liền hai mươi tệ một bông sao? Chẳng lẽ bản thân hắn nhìn lầm, tiểu hài từ này không phải là người trong đường dây chuyên nghiệp.

Tiểu cô nương vẫn cầm góc áo của hắn nức nở, bộ dạng không đạt được mục đích không bỏ qua, Lục Dương suy nghĩ một chút, nói ra: "Được, cho anh một bông."

Nói xong, mở ví tiền ra, lấy ra mười tệ đưa cho tiểu cô nương, nói ra: "Cho em, không cần phải thối."

Hắn cầm lấy bông hoa tiểu cô nương đưa tới rồi liền đi.

Tiến vào quầy mua phiếu, ở trên quầy tự động lấy ra hai chiếc vé mình đặt qua, một phiếu đưa cho Từ Thi, nàng cẩn thận cất vào trong bọc, lại nghĩ tới chuyện vừa rồi, Lục Dương cảm thấy có chút gì đó không thích hợp.

Hắn nhìn bông hoa trên tay.

Cẩn thận kiểm tra lại.

"Làm sao vậy?"

Từ Thi hiếu kỳ hỏi.

"Hình như có gì đó."

Hoa hồng có một tầng nhựa plastic bọc lại, Lục Dương mở ra, từ bên trong lấy một tờ giấy, mở ra nhìn, sắc mặt hắn liền thay đổi.

"Cứu."

Kiểu chữ rât non nớt, nhìn ra, hẳn là cô bé lúc nãy viết, nhứ lại biểu cảm lúc nãy của cô bé, Lục Dương nhướng mày, biết chuyện này không đơn giản rồi đây.

Từ Thi cũng nhìn thấy hàng chữ trên giấy, sắc mặt nàng trắng bệch, nắm chặt lại tay Lục Dương.

"Không cần phải lo, ta có cách giải quyết rồi."

Bảo về nhà ga rất nhiều, nhưng Lục Dương cũng không có ý định đi tìm bọn họ, bảo vệ không có quyến chấp pháp, hơn nữa nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, chưa chắc bọn họ sẽ đi hỗ trợ, hắn lặng lẽ đi tới góc tường, cầm lấy số điện thoại, gọi cho công an, nói rõ tình huống vừa rồi, sau đó hắn cùng Từ Thi đứng ở sảnh chờ, bản thân thì quan sát tình huống bên ngoài.

Trôi qua vài phút.

Một xe cảnh sát đựng ở cạnh nhà ga, điện thoại Lục Dương cũng vang lên.

"Ngươi ở đây, ai rủ đi cũng không được đi, biết chưa?"

Lục Dương dặn dò vài câu, sau đó hướng về phía ngoài đi tớ, nhìn thấy cảnh sát đi đến, một trung niên đeo kính râm, khả năng hắn phát hiện có vấn đề, liền đi tới, ôm lấy tiểu cô nương có ý định rời đi.

Lục Dương hét lớn một tiếng: "Chính là hắn! Đứng lại!"

Cảnh sát đang đi tới liền chú ý, sau đó vội vàng rượt theo trung niên đeo kính.

Cũng may Lục Dương thường xuyên chạy bộ, nên tốc độ rất nhanh, nam nhân đeo kính còn phải ôm tiểu cô nương chạy, nên rất nhanh bị bắt kịp, Lục Dương kéo lấy ao nam nhân kia lại.

Ngươi nọ lảo đạo một cái, kính râm liền rơi trên mặt đất, hắn hung thần sát ác hường về phía Lục Dương là lớn.

"Mẹ mày, chán sống phải không."

Nói xong, hắn từ sau lưng lấy ra một con dao.