Dù sao đi làm cho người khác cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Diệu Hồng khoát tay áo: "Không cần đâu lão bản, ngươi cho ta đãi ngộ rất tốt rồi, những thứ này đều là việc phải làm cả."
Lục Dương cười nói: "Nào có ai lại chê nhiều tiền? Cho ngươi thì ngươi nhận đi, coi như tiền mừng năm mới."
Nói xong, hắn lại hỏi Ngô Bá:"Ngươi thì sao?"
Ngô Bá ngây ngốc nhìn thoáng qua Diệu Hồng, nói ra: "Ta ở lại đây với Diệu Hồng, ngươi đi đi."
Lục Dương cũng không muốn chia cắt đôi uyên ương này, nói ra: "Vậy được rồi, ngươi cùng Diệu Hồng đãi ngộ giống nhau, tiền lương nhân hai, bất quá, ngươi phải gọi về nói cho gia đình một tiếng, ta cũng không muốn mình sau khi trở về lại bị dì Vương trách oan đâu."
"Được được được, ta sẽ gọi nói cho mẹ mình."
Ngô Bá cười cười.
Ngô Bá còn muốn Lục Dương ở lại dùng cơm chưa, nhưng công ty bên kia của Lục Dương lại có một số vấn đề cần đích thân hắn an bài, liền cự tuyệt, hẹn Ngô Bá khi nào về quê sẽ làm một bữa thật ngon.
Lái xe quay về trường học.
Lục Dương đi thẳng đến vườn khởi nghiệp.
"Chủ tịch bù nhìn phải về nhà sao?"
Trong văn phòng, Lữ Tiểu Vũ bắt chéo hai chân, bộ dạng tùy tiện, không quan tâm chút nào hình tượng bản thân của mình.
"Đúng vậy giám đốc."
Lục Dương cười đùa tí tửng, nói: "Ta sắp đi rồi, bất quá trước khi đi phải qua đây nhìn xem, còn muốn thăm giám đốc Lữ Tiểu Vũ lần nữa, ngươi xem, ta đối với ngươi tốt không?"
"Ngươi đi mà lừa mấy con quỷ đi, ta bị ngu mới tin ngươi là ngươi tốt, ngươi hận không thể đôi hết công việc cho ta phải không." Lữ Tiểu Vũ nắm tay lại.
Được rồi.
Hình như công cụ hình người thông minh hơn rồi.
Đây coi như là một tin tức không ổn nha.
Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Vũ, nghiêm mặt nói: "Đồng chí Tiểu Vũ, tôi phải hảo hảo uốn nắn quan điểm sai lầm của đồng chí."
Hắn đi tới bàn công tác, đứng đối diện Lữ Tiểu Vũ, Lữ Tiểu Vũ đứng dậy, lui về sau vài bước, nói: "Ngươi...Ngươi muốn làm gì."
"Sao ngươi lại phản ứng lớn như vậy? Chúng ta quen biết nhau như vậy, ngươi còn không biết ta là người tốt sao?" Lục Dương cười nói.
Trong mắt Lữ Tiểu Vũ tràn đầy hoài nghi.
Lục Dương bất đắc dĩ nói ra: "Còn về vấn đề của công ty, vừa nay ngươi nói không đúng, công ty không phải của riêng mình ta, mà là của hai chúng ta, ta không phải lão bản của ngươi, mà là đối tác của ngươi, vì vậy, ngươi đừng nói ta là chủ tịch bù nhìn nữa."
"Ngươi là đại cổ đông."
Lữ Tiểu Vũ không tin tà thuyết của Lục Dương.
"Đồng chí Tiểu Vũ, ngươi tốt nghiệp quản trị kinh doanh, mà không phân biệt được sao, rất nhiều công ty cổ phần có cổ đông nắm giữ rất nhiều %, nhưng ngươi có thấy bọn họ căn thiệp cách vận hành của công ty không? Ngoài ra quản lý công ty nên đưa cho người chuyên nghiệp như người làm, ta chỉ là một người mới, sao có thể điều hành được cả công ty, đạo lý này không phải ngươi không biết."
Lữ Tiểu Vũ gật đầu, nàng đồng ý với lời nói Lục Dương, mình là một người chuyên nghiệp đấy.
"Vậy thì đúng rồi, người ta giỏi sẽ có nhiều việc để làm, ngươi giỏi như vậy, sao có thể phí tài hoa của mình được, ta đã quyết định rồi, sang năm mới, quản lý công ty chúng ta sẽ có lương, ngươi sẽ là người có nhiều tiền lương nhất, thế nào?
"Công ty chỉ có hai chúng ta là quản lý, ngươi sẽ không muốn lấy việc công làm việc tư chứ?"
Lữ Tiểu Vũ nhịn không được liếc hắn một cái.
Nàng cũng không quan tâm đến tiền lương của mình, thân làm một tinh anh thương nghiệp, nàng sao có thể không nhìn ra, hôm nay CCmanga có tiềm lực phát triển cực lớn, nếu như thành công, CCmanga sẽ được định giá gần một trăm triệu, lúc đó nàng không phải tiền sài không hết rồi sao.
Nói về phần Lục Dương, hắn có ánh mắt nhìn trước xu hướng không tệ, năng lực làm việc cũng rất mạnh, duy nhất chỉ có một khuyết điểm, là quá lười, động một chút là biến mất, nếu như không phải công ty còn có nàng quản lý, đoán không chừng lúc nào đó nói sập thì sập.
"Đồng chỉ Tiểu Vũ, đối với ngươi mà nói, đây là một cơ hội rất tốt, một công ty bắt đầu từ con số 0, phát triển thành một cự đầu công nghiệp Internet, nếu như ngươi toàn bộ thao tác, thì không phải sẽ được cả thế giới công nhận hay sao, mà ta hiện tại mới là sinh viên năm nhất,
rất lâu sau mới bước chân vào xã hội, vì vậy ta mới đem cơ hội quý giá này nhường lại cho ngươi, chẳng lẽ ngươi không hiểu tâm ý của ta sao?"
Nghe Lục Dương hảo hảo diễn thuyết, tầm tình lúc nãy của Lữ Tiểu Vũ biên mất không thấy, Lục Dương có chút nói không sai, mình là thiên tài không phải giả, nhưng cái mình thiếu nhất là kinh nghiệm.
Lý thuyết có thể làm hướng dẫn, nhưng không thể giúp ngươi giải quyết vấn đềm, nếu nàng có thể đem Văn Hóa Sơn Hải, từ một công ty nhỏ, biến thành một công ty lớn trong mảng công nghệ, thậm trí trở thành một công ty niêm yết, đoạn đường này là kinh nghiệm phi thường quý giá đối với Lữ Tiểu Vũ, có tiền chưa chắc mua được.
"Lục Dương làm vậy để tốt cho mình ư?"
Lữ Tiểu Vũ không khỏi nảy sinh ý nghĩ, vì sao có một số việc hắn có thể làm được, nhưng lại đẩy sang cho mình, hắn muốn rèn luyện mình ư.
Còn nữa, Lục Dương cũng không phải hoàn toàn lười biến, hắn mối ngày đều gõ chữ cho tiểu thuyết của mình, số chữ một ngày hắn gõ đã vượt qua chín phần mươi tác giả trên mạng rồi, Hà Nghệ còn thường xuyên tán thưởng, chủ tịch rất cần cù.
Nói như vậy....
Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ.
Lục Dương nhân cơ hội này, rèn sắt khi còn nóng: "Văn Hóa Sơn Hải, trước mắt chỉ có một đoàn đội, chính là team manga Tiểu Vũ, vì sao lại gọi như vậy, ngươi không phải rất rõ ràng sao, vì vậy hãy coi nó như con của ngươi, một tháng nghỉ đông này, vẫn cần ngươi chiếu cố kỹ lưỡng cho nó."
Lữ Tiểu Vũ: ???
Ta từ lúc nào lên làm mẹ rồi.
Ở công ty ngây người một giờ, Lục Dương thành công uốn nắn tư tưởng sai lầm của đồng chí Tiểu Vũ, làm cho nàng biến thành một công cụ hình người hợp cách.
Từ công ty đi ra, Lục Dương gọi cho Từ Thi một cuộc điện thoại, thời điểm này, có lẽ mẹ của nàng cũng đã đến rồi.