Sáng dậy.
Nhìn thấy Trần Thu Nguyệt nằm bên canh mình, Lục Dương có chút bất đắc dĩ, Trần Thu Nguyệt cũng đã tỉnh dậy, trên tay còn cầm điện thoại bấm bấm.
"Hôm qua em không ngủ với Từ Thi sao?"
Lục Dương ôm Trần Thu Nguyệt nói.
"Em nói Từ Thi bảo em tới đây, anh tin không?" Trần Thu Nguyệt đạt điện thoại lên bàn, ôm lấy cánh tay Lục Dương, quyến rũ nhìn Lục Dương.
"Tin, em nói cái gì anh cũng tin hết." Tuy rằng hơi kỳ quái, những Trần Thu Nguyệt cũng không cần nói dối làm gì, hắn rút cánh tay mình ra, nói: "Chúng ta đi rửa mặt, bọn họ chắc cũng sắp dậy rồi."
Đánh răng rưa mặt xong, Lục Dương đi tới phòng khách.
Trần Thu Nguyệt thì phiền toái hơn nhiêu, nàng đang trang điểm lại, chỉ sợ không có nửa giờ thì không xong.
Lục Dương vừa mở cửa ra ngoài, liền đụng trúng Từ Thi từ bên ngoài đi vào.
"Ngươi đi đâu vậy?"
Lục Dương tò mò hỏi.
"Ta đi ra ngoài vứt rác." Từ Thi nhỏ giọng nói, lúc nói chuyện, nàng còn nhìn thoáng qua phòng ngủ của Lục Dương.
"Ngươi thật là, đợi lát nữa chúng ta đi đôi không được sao, ngươi ngồi nghỉ đi, đoàn chứng bọn họ cũng sắp dậy rồi."
Lục Dương từ bỏ ý định chạy bộ, lên ghế salon ngồi với Từ Thi.
Có lẽ nghe được tiếng nói chuyện bên ngoài, nên Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên rất nhanh đi ra.
"Ngày hôm qua ngủ ngon không?"
Nhìn đầu tóc rối loạn của hai người, Lục Dương cười hỏi.
"Rất ngon, giường ở đây so với ký túc xá mềm mại hơn không ít." Hứa Dung Dung không hề cố kỵ Lục Dương, duỗi lưng một cái, lại hỏi: "Thu Nguyệt tỷ chưa dậy sao?"
"Dậy rồi, đang trang điểm, phía dưới tủ trong phòng vệ sinh có chuẩn bị đồ dùng vệ sinh, các ngươi lấy ra mà dùng."
Hai nữ sinh đều đi tới buồng về sinh rửa mặt, Trần Thu Nguyệt cũng từ phòng đi ra.
Chờ mọi người đều vệ sinh xong xuôi, bọn hắn liền rời khỏi phòng.
Lục Dương lấy xe trở mấy nữ sinh về ký túc xá của mình, ba người Trần Thu Nguyệt, Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên đều mua vé xe buổi sáng, đợi bọn lấy đồ xong Lục Dương sẽ trở tới nhà ga.
Ba người lên lâu sắp xếp đồ đạc.
Chỉ có Từ Thi một mình ở lại ký túc xá.
Từ cửa sổ nhìn ra, nhìn thấy Lục Dương lái xe rời đi, Từ Thi nhìn chiếc điện thoại của mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có vài phần mong chờ.
Sau nửa giờ, xe đến nhà ga.
Xuống xe.
Trần Thu Nguyệt ôm Lục Dương một cái.
"Sau khi tới nơi, em sẽ gọi cho anh."
"Ừ, trên đường chú ý an toàn."
Nhìn thấy Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên còn đang đứng một bên chờ đợi, Lục Dương nói thêm: "Tranh thủ thời gian lên tàu đi."
Đưa mắt nhìn ba người đi vào nhà ga, Lục Dương mới lái xe rời đi.
Hắn chưa vội về trường học, mà đem xe chạy đến cửa hàng bên Cao Đẳng Lục Thành, dừng ở bên ngoài, có lẽ do các trường đại học ở đây đã được nghỉ, nên dòng ngươi lui tới cũng ít đi rất nhiều.
Trong cửa hàng không có khách nhân.
Diệu Hông bên trong thì đang móc lại quần áo, còn Ngô Bá thì không thấy đâu.
"Bá tử đâu?"
Lục Dương hỏi.
"Xin chào lão bản, Ngô Bá đi ngân hàng gửi tiền rồi." Diệu Hồng nhìn thấy Lục Dương đi tới, mỉm cười chào hỏi.
Lục Dương biết rõ mỗi buổi sáng, Ngô Bá đều đi đến ngân hàng, đem thu nhập ngày hôm qua cửa hàng buôn bán được gửi vào, đây cũng là đề phòng những chuyện ngoài ý muốn phát sinh, dù sao ở đây, cũng là ngư long hỗn tạp, loại người gì cũng có, hiện tại trên cơ bản khách hàng vẫn trả bằng tiền mặt, nếu mà mất thì cũng mất mấy nghìn tệ chứ không ít đâu.
"Hiện tại không có ai, ngươi không cần bận rộn như vậy, nghỉ ngơi tí đi."
Lục Dương lấy cái ghế, đặt trước quầy thu ngân.
Diệu Hồng nhẹ gật đầu, nhưng trên tay nàng vẫn làm việc như thường.
Đợi khoản mười phút, Ngô Bá mới từ bên ngoài đi về.
"Lục ca, nhìn thấy xe của ngươi ở ngoài, ta biết ngay ngươi đến rồi."
Vừa vào cửa, Ngô Bá liền gào to mồm mở miệng.
Lục Dương cho hắn một quyền, nói ra: "Gần đây ngươi hơi gầy đó nha, nhưng mà tinh thần thì nhìn qua không tệ, ngươi được nghỉ học rồi sao?"
"Nghỉ từ ba ngày trước rồi."
Ngô Bá cười hắc hắc.
"Trường học các ngươi nghỉ sớm vậy sao?"
Lục Dương cảm thấy trường của Ngô Bá có chút kỳ quái, khải giảng thì chậm chạp, so với các trường khác thì muộn hơn một tháng, nhưng mà nghỉ thì lại sớm hơn trường khác.
"Đúng vậy, tại sao nghỉ sớm á, tại vì lãnh đạo bận đi du lịch mất rồi."
Ngô Bá trào phúng nói.
Nói xong, hắn cũng lấy một cái ghế tới ngồi xuống, hỏi: "Lục ca, hôm nay ngươi tới đây là có chuyện gì à?"
"Đúng vậy."
Lục Dương nói tiếp: "Hai ngày sau Quan Nguyệt được nghỉ rồi, ta sẽ cùng một chỗ với nàng đi về, hôm nay ta tới đây để hoi ngươi, có muốn về chung hay không?"
Trên xe bây giờ đã có Quan Nguyệt cùng La Phương, mang theo Ngô Bá cùng đi cho vui, lần trước Lục Dương cùng Quan Nguyệt về quê, chính Ngô Bá đã lái xích lô ra đón bọn họ, Lục Dương tất nhiên sẽ không quên rủ hắn về chung.
"Tính đã."
Ngô Bá nhìn Diệu Hồng, nói ra: "Ta không vội, chờ trường học khác đều nghỉ thì về cũng được, ngươi hỏi xem Diệu Hồng có muốn nghỉ sớm tết sớm hay không."
"Diệu Hồng, ngươi cũng nghe được Ngô Bá nói rồi, ngươi nghĩ thế nào?"
Lục Dương trêu ghẹo hỏi.
Hai người nói chuyện cũng không thì thầm, Diệu Hồng ở trọng tiệm khẳng định cũng nghe được.
"Lão bản, năm trước nghỉ đông ta chưa có về, cũng muốn nghỉ sớm, nhưng mà các của hàng ở đây đều mở cửa đến hơn hai mươi mới đóng cửa, chúng ta đóng cửa nghỉ sớm không tốt lắm đâu."
Diệu Hồng không quay đầu nói ra.
Lục Dương nói: "Kỳ thật cũng không sao đâu, tiệm chúng ta lấy sinh viên làm sinh ý chính, sinh viên bây giờ cũng về quê hết rồi, nếu muốn về sớm cũng không vấn đề gì, chúng ta cứ thông báo đóng cửa cho mọi người biết là được."
"Ta không vội về quê." Diệu Hồng lắc đầu.
"Thế ngươi tự xem mà làm, khi nào đóng cửa nói cho ta biết một tiếng là được, còn từ ngày hai mươi lăm trở đi thì lương sẽ được nhân hai."
Lục Dương cũng không miên cưỡng làm gì, nếu đóng cửa sớm nhất định cũng có ảnh hưởng, nhưng cũng chỉ là ảnh hưởng nhỏ mà thôi, dù sao hắn cũng không dựa vào cửa hàng này kiếm tiền, nên không quan tâm lắm, nếu đổi thành lão bản trước kia của hắn, hận không thể để công nhân làm đến đêm ba mươi mới cho về.