SQLSever?
Dương Quang chút ít kinh ngạc.
SQLSever là một nơi để lưu trữ dữ liệu, chủ yếu dùng cho trang web cần lưu trữ nhiều thông tin, rất nhiều trang web đều sử dụng.
Bởi vì tính tiện dùng và an toàn bảo mật, nên hiện tại SQL được rất nhiều nơi hoan nghênh, có thể dùng ngôn ngữ như C#,C++,Java...để điều khiển.
Nhưng cái này rõ ràng không có trong chương trình học năm nhất mà.
Hiện tại chương trình của năm nhất, chỉ đơn giản học một số đoạn code đơn giản, bài toán tính cân nặng, còn lâu mới đến được trình độ này.
"Đúng vậy."
Lục Dương ấn vào icon, tiếp tục nói.
"Thời điểm nhiều account đăng nhập vào trang web, sever thường xuyên xảy ra vấn đề, em đã thử đăng nhập bằng tài khoản admin nhưng đôi khi cũng không thể đăng nhập được.
Lục Dương ở trên máy tính gõ gõ, đăng nhập, hệ thống xuất hiện một cái khung, thông báo lỗi SQL Server Error Code 10...
"Đó, chính là như vậy."
Dương Quang nhìn nhìn, khẽ nhíu mày, hắn cầm còn chuột , mở ra bảng trạng trái, đem SQLSever đang ở trạng thái đình chỉ đổi thành 'Automatic'
Lần nữa đăng nhập lại, phát hiện đã thành công.
Vấn đề được giải quyết nhanh chóng.
Dương Quang bình tĩnh nói ra: "Đây là một vấn đề nhỏ, giải quyết xong rồi."
"Thầy thật lợi hại, em đã tìm toài rất lâu, đều không thể fix được." Sắc mặt Lục Dương tỏ ra vui mừng.
Bị tâng bốc, Dương Quang có chút ít cảm giác thành tựu, hắn nói ra: "Vấn đề này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, dạng lỗi này thường xuyên bị người ta bỏ qua, thầy cũng từng gặp lỗi tương tự, mới biết cách giải quyết, nghe lời thấy hướng dẫn nói, em mới bắt đầu khởi nghiệp, về hạng mục này sao??"
"Đúng rồi a."
Lục Dương mở ra websites CCmanga, nói ra: "Em mới làm một nền tảng về manga, mới đưa vào quá trình thử nghiệm, trước mắt mới có năm nghìn người dùng thường xuyên."
Dương Quang nhìn chằm chằm vào giao diện trang web.
Lấy ánh mắt chuyên nghiệp của hắn, giao diện trang web này làm phi thường bắt mắt, màu sắc phối hợp tự nhiên, các công năng đều có đầy đủ.
Mới thử nghiệm đã có năm nghìn user.
Đây đã là thành tích vô cùng lợi hại, vốn tưởng sinh viên này khởi nghiệp chỉ để làm cho vui, hiện tại xem ra, khả năng không phải như vậy.
"Đây là em làm hay sao?"
Hắn tò mò hỏi.
Lục Dương lắc đầu: "Lão sư, em cũng không có bổn sự như vậy đâu, trang web này là của một công ty bên sing làm, bất quá nó vẫn còn một số bug nhỏ, em đều nhờ người trong công ty giải quyết."
Dương Quang nhớ tới, cảm giác mình vừa hỏi một câu hơi ngu.
Trang web này rõ ràng không thể do một tay mơ tạo ra được, nếu Lục Dương thật sự làm ra nó, thì bản thân hắn không cần phải đi học làm gì nữa rồi.
"Ngồi đi, chúng ta tâm sự một chút."
Dương Quang phát hiện, bản thân mình đã có chút hứng thú với sinh viên này, hắn cũng muốn nghe xem ý tưởng của Lục Dương, giải đáp thắc mắc vì sao hắn không đi học.
Chỉ vì bận chuyện khởi nghiệp mà không đi học được sao?
Lục Dương chuyển một cái ghế sang ngồi bên cạnh.
Dương Quảng nói lời thấm thía:" Khơi nghiệp là một chuyện tốt, em cũng đã làm ra được ít thành tựu, nhưng em không thể không có tri thức chuyên nghiệp được, nếu em khởi nghiệp từ ngành công nghệ, sao lại không thể biết về lập trình được, như thế thì sao có thể làm tốt? Em nghĩ một chút đi, nhưng người trở thành tỷ phú nhờ công nghệ, có ai không tinh thông cho mình một cái gì đó không?"
"Thưa thầy em biết rồi, em cũng đang tự mình học hỏi, với lại chương trình học của trường dù sao cũng quá chậm, hơn nữa lại tách xa rời thực tiễn, thầy dạy ở đây cũng biết, sinh viên ngành mình ra trường toàn phải bổ túc kiến thức lại từ đâu, học ở đây dù sao cũng không bằng học ngoài xã hội."
Lục Dương giải thích.
Dương Quang còn định khuyên Lục Dương vài câu học tập cho tốt, coi như khơi nghiệp thành công, cũng không thể không có kiến thức được, nhưng bị Lục Dương giải thích, liền ngăn lời nói tới miệng hắn lại, không biết nói gì cho phải.
Bản thân hắn cũng chỉ làm một nửa giáo viên ở đây, bên ngoài còn làm lập trình viên cho một công ty nước ngoài, tự nhiên hắn cũng hiểu rõ, tri thức cùng thực tế khác nhau thế nào.
Tri thức trên sách vở càng ngày càng rớt lại phía sau, cho dù có sinh viên học C# tốt nhất khoa máy tính, đến công ty của hắn thực tập cũng không thể trụ qua được."
"Không nói việc này nữa."
Lục Dương nói tiếp.
"Ngày đâu tiền đi học, chúng em đi tới phòng máy học về HTML(phần mền tạo web), thầy đoán thử coi lão sư lúc đó dùng gì để làm web, toàn bộ đều dùng đoạn code thời nguyên thủy đi làm, đây cũng là kiến thức trên nhà trường, nhưng mà bây giờ làm một trang web, ngươi ta toàn dùng DIV+CSS mà thôi, ngoài ra còn một số cách khác mà trong sách không có."
"Lão sư, em hỏi thầy một chút, em học kiến thức của mười năm trước đã bị đào thải làm gì? Tương lai đi công ty thực tập, không phải bị người ta chê cười hay sao?"
Dương Quang chỉ là một lập trình viên, bản thân cũng không suy nghĩ gì nhiều, bị Lục Dương nói như vậy, có chút a khấu không trả lời được, chỉ có thể cảm thán nói: "Tài liệu giảng dạy của Đại học, đã rất lâu rồi không có sửa đổi a."
"Đúng vậy."
Lục Dương gật đầu tán thành.
"Vì vậy mới nói, em không muốn lãnh phí thời gian làm gì, kiến thức thì em có thể tự học được rồi, về phần thực tiễn, nhà trường cũng không có biện pháp nào giảng dạy, nếu như muốn học, em có thể tìm một trung tâm bên ngoài ren luyện là được."
"Lão sư, lý giải của em về đại học, không phải là ngồi một chỗ đọc sách đến chết, mỗi người đều có nhân sinh của mình, nhân sinh của em là không ngồi một chỗ đọc sách tới chết."
Dương Quang nghiêm túc nhìn Lục Dương một chút.
Qua cuộc đối thoại vừa rồi, hình tượng Lục Dương trong mắt hắn đã thay đổi, từ một sinh viên không học vấn không nghề nghiệp, thành một sinh viên khao khát học tập, hơn nữa tri thức ở nhà trường không thể làm thỏa mãn hắn bây giờ.
Hơn nữa.
Nhìn Lục Dương có thể thuần thục sử dụng SQLsever như vậy, hơn nữa còn biết cách làm website, kỹ thuật của hắn, chỉ sợ còn giỏi hơn sinh viên học trong trường bây giờ.
Như vậy ta sai rồi sao.
Dương Quang suy tư.
Hắn nghĩ lại.
Bản thân mình trước kia không nên dùng thành kiến để đánh giá một người.
Đại học có một số sinh viên không bình thường, bọn hắn nhìn qua thì rất bướng bỉnh, không thể quản lý được, nhưng thường những người này thành tựu tương lai về sau luôn cao nhất.
"Em đã thuyết phục được thầy."
Dương Quang nhìn Lục Dương, hít sâu một hơi, hắn cũng biết nguyên nhân đại khái hôm nay Lục Dương tới tìm hắn là gì, không phải vì vấn đề SQL cỏn con đấy, hắn nói ra: "Thầy có thể cho em đi thi, còn điểm số thì sao còn phụ thuộc vào năng lực của em."
"Em cảm ơn thầy."
Trên mắt Lục Dương hiện lên dáng vẻ tươi cười, mục đích của mình rốt cuộc cũng thành công rồi.
Lục Dương ở lại cùng Dương Quang tiếp tục hàn huyên về vấn đề khởi nghiệp từ internet.
Nghe được lời nói Lục Dương về tương lai mươi năm sau của ngành công nghệ, Dương Quang cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành, hắn cũng nói mình có ý định khởi nghiệp, nhưng cố kỵ về phương diện gia đình, liền từ bỏ.
Còn có vấn đề về tuổi tác, đây là cái gai trong lòng Dương Quang, hắn cũng đã lớn tuổi rồi, làm ở công ty vẫn chưa giữ được chức vụ quan trọng, nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không lựa chọn một trường đại học bên ngoài vào làm thầy giáo.
Những lời nói này vốn không nên nói với một sinh viên như Lục Dương, nhưng ngược lại Dương Quang đều nói ra, hắn không coi Lục Dương là sinh viên nữa, mà coi hắn như một người bạn của mình.
Từ văn phòng đi ra, Dương Quang còn cho Lục Dương một địa chỉ mail, nói với Lục Dương, nếu có vấn đề về phương diện kỹ thuật, có thể tìm mình hỗ trợ.
Phiền toái cuối cùng cũng đã được giải quyết xong.
Kế tiếp vài ngày.
Lục Dương liên tục gõ chữ ở cường độ cao.
Vì để có một kỳ nghỉ thoái mái đi chơi, Lục Dương một mực chốn ở chung cư Hoa Đình gõ chữ, một ngày gõ mười mấy tiếng đồng hồ, làm hắn nhớ lại khoản thời gian mình bắt đầu viết tiểu thuyết vào năm thứ tư đại học.
Bế quan một tuần, ngoài trừ mỗi ngày đăng vài chương, bản thảo Lục Dương chính thức đột phá hơn hai mươi vạn chữ, đạt đến hai lăm vạn, nhiều bản thảo dự trữ như vậy, có thể giúp hắn chơi thỏa thích trong kỳ nghỉ đông rồi.
Két.
Âm thanh mở cửa vang lên.
Lục Dương ngẩng đầu nhìn, là Thu Nguyệt đi tới, những ngày nay nàng toàn bận ôn tập, vừa gọi điện biết Lục dương ở đây, nên màng mới sang đây nhìn xem.
"Anh bị làm sao vậy?"
Nhìn tóc tai Lục Dương rối bù, bộ dạng tinh thần uể oải, Trần Thu Nguyệt vội vã chạy tới.
"Có phải bị bệnh hay không?"
"Không có."
Lục Dương đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi mình ra.
"Em thử mỗi ngày gõ ba vạn chữ đi, đoán chừng so với anh cũng không khá hơn được đâu."
"Cái gì, anh viết nhiều như vậy làm gì." Trần Thu Nguyệt hoảng sợ, nhìn bàn phím laptop, đã mòm đi không ít, lòng nàng liền có chút đau.
"Sắp nghỉ đông rồi, anh cũng không có nhiều thơi gian gõ chữ, gõ nhiều một chút dư ra bản thảo a, dù sao độc giả cũng là cha mẹ, coi như mệt chết cũng không thể để họ đói chương a."
Lục Dương lấy ly nước, đi đến máy pha nước sôi, thuận tiện lại lấy mấy cái bánh trên bàn thả vào mồm.
Nhìn bộ dạng Lục Dương không có chuyện gì, Trần Thu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, phàn nàn nói ra: "Viết tiểu thuyết mà làm thân thể đổ bệnh thì làm sao bây giờ?"
Lục Dương bưng lên ly nước, nhấp một miếng, nói ra: "Không viết nữa em nuôi anh à."
"Được, học kỳ sau, em tìm ba xin tên tiền sinh hoạt là được."Trần Thu Nguyệt quyến rũ nhìn Lục Dương.
"Ba của em nếu biết, em dùng tiền sinh hoạt nuôi trai, khẳng định sẽ đánh chết anh mất." Lục Dương lắc đầu liên tục, cảm thấy đề nghị này hơi nguy hiểm.
"Không đâu, cha em tốt lắm."
Trần Thu Nguyệt đi tới, từ phía sau ôm Lục Dương, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng.
Mùi thơm cơ thể xông vào mũi Lục Dương.
Không biết Trần Thu Nguyệt mới đổi nước phải không, hình như mùi này khác mùi khi trước.
Lục Dương lại uống ngụm nước, đem mấy cái bánh còn lại nhét vào bụng, sau đó buông lý ra, quay lại bế Trần Thụ Nguyệt lên.
"Làm gì vậy a, bộ dạng của anh còn có thể à?"
Trần Thu Nguyệt véo cánh tay Lục Dương.
"Thử xem là biết, tí nữa đừng xin tha là được."
Lục Dương không nói nhiều, đem Trần Thu Nguyệt bế vào phòng ngủ.
....
Một giờ sau.
Lục Dương từ phòng ngủ đi ra, đến phòng tắm một cái, thay một bộ quần áo mới, tinh thần sảng khoái lên không ít.
Hồi tưởng lại một phen chiến đấu vừa rồi, trên mặt Lục Dương cười cười, lúc đầu Trần Thu Nguyệt vẫn còn không phục, còn muốn cưỡi ngựa một phen, thật không nghĩ đến sức chiến đấu của hắn lại mạnh mẽ như vậy, bị giết đến nỗi quăng mũ cởi giáp, liên tục xin tha..
Hai giờ triều.
Trần Thu Nguyệt mới ngồi dậy.
Nàng mặc đồ ngủ, đi đứng có chỗ bất ổn, toàn thân đều mệt mỏi hư thoát, ở phong khách nhìn nhìn, không thấy Lục Dương đâu nữa, ngược lại trên bàn có đồ ăn với một tờ giấy.
【 Công ty anh có chút việc, cần qua đó xử lý, đồ ăn đều làm xong rồi, em ăn nhiều một chút 】
Nồi cơm vẫn còn cắm điện, món ăn thì ở trong nồi, Trần Thu Nguyệt đi qua mở nắp nồi lên, bên trong chứa thịt còn nóng hổi, nàng ăn mấy miếng, lấy điện thoại ra chụp hai tấm hình.