Lục Dương rút cuộc cũng biết nội dung trong sách Trương Đạo nói gì.
"Đạo tiền à, nghe ta nói nè, drop đi."
Nếu như còn một tia hi vọng, Lục Dương cũng sẽ không nói những lời như vậy.
"Lục ca, thật sự kém vậy sao?"
Mọi người đều biết.
Người mới khi bắt đầu viết tiểu thuyết, đều có cảm giác tiểu thuyết của mình sẽ có mười vạn lượt mua, đề cửa năm trăm cái, bất quá Đạo Tiên tốt hơn một chút, thời điểm sáng tác hắn đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, cũng biết viết tiểu thuyết không phải việc gì dễ dàng, đặc biệt là tác phẩm của hắn đã đến bảy vạn chữ mà vẫn không được ký hợp đồng, điều này làm lòng tin lúc đầu của hắn bị đả kích rất lớn.
"Ta nói thật, nếu nói tiếp có khả năng ngươi sẽ không vui đâu." Lục Dương nhìn thoáng qua Trương Đạo.
Trương Đạo lắc đầu: "Lục ca, ngươi nói tiếp đi, ngươi đã có thể đưa ra ý kiến, ta đã rất cao hứng rồi."
"Vậy được."
Lục Dương chỉ vào máy tính Trương Đạo nói ra: "Lời giới thiệu vắn tắt ta không nói nữa, chính ngươi có thể nhìn mấy quyền trên bảng xếp hạng mà so sánh, liền biến kém chỗ nào liền, không nói về phần này nữa, ngươi nhìn đi, chương một ta đọc song không biết ngươi muốn viết về cái gì, chỗ quan trọng như vậy, ngươi chỉ dùng để giới thiệu bối cảnh, viết thì như lọt vào sương mù, độc giả đọc xong cũng mù tịt luôn, như vậy làm sao có thể giữ người ta ở lại được?"
"Tại sao hết cả chương một rồi mà vẫn chưa cho nhân vật chính lên sân?"
"Không nên sài những từ khó hiểu, độc giả mới sẽ đọc không hiểu, người hiểu thì sẽ chửi ngươi, mắng ngươi đến cách sử dụng ngữ pháp còn sai rồi."
....
Trương Đạo choáng váng.
Không nghĩ đến tiểu thuyết của mình lại kém như vậy.
Bất quá suy nghĩ một chút, Lục Dương hình như nói đúng vấn đề mình đang mắc phải.
"Luc ca, ngươi đưa ra ý kiến rất đúng, nếu như ngươi cũng viết tiểu thuyết, thì có lẽ nó cũng nổi tiếng đấy."
Trương Đạo khép lại máy tính của mình.
Vốn hắn còn đăng do dự có nên drop hay không, nghe được Lục Dương nói vậy, hắn triệt để hết hi vọng rồi.
Viết tiểu thuyết.
Quả nhiên không phải việc gì dễ dàng.
Nhưng mà vì sao Lục Dương lại biết những thứ này.
"Ha haa."
Lục Dương không nói gì.
Hắn ân vào thông tin tài khoản, nói ra: "Ngươi nhìn một chút xem đây là gì."
Trương Đạo bu lại nhìn, phát hiện website của Lục Dương đã hiện về phần thông tin tác giả, đọc nội dung bên trong xong, hai mắt Trương Đạo mở to, không thể tưởng tượng nối.
"Lục....lục ca,
Trương Đạo giật mình đứng lên, thiếu chút nữa hắn đã làm rơi chiếc máy tính ôm trong người rồi.
"Bình tĩnh, không nên kích động."
Lục Dương khuyên.
"Ta cũng chỉ mới viết tiểu thuyết, chỉ lợi hại hơn ngươi một tí mà thôi."
Hiển nhiên, Lục Dương cho dù khiêm tốn thế nào cũng không thể làm Trương Đạo tỉnh táo lại, tác giả mà bản thân mình sùng bái nhất đang ở trước mắt, còn là bạn học của mình, loại cảm giác này của hắn khó thể diễn tả thành lời, một lúc sau, hắn mới phục hồi tinh thần, nói ra: "Lục ca, Lộc ca...Viên Lộc, khó trách khó trách... tại sao ta lại không nghĩ tới ngươi."
"Khó trách lớp trưởng cua ta lại có sách của ngươi."
Nhớ lại lúc trước Trần Thu Nguyệt cầm quyển sách
"Đạo tiên, viết tiểu thuyết cũng không phải việc dễ dàng, không thể đầu nóng lên liền viết, trước tiên phải tìm hiểu nhu cầu người đọc, xem thể loại nào người ta sẽ chào đón."
"Hành văn của ngươi coi như cũng được, nhưng mà kỹ xảo sáng tác thì vẫn chưa được lưu loát, luyện nhiều một chút , còn quyển sách kia thì dừng lại đi, tiếp theo nên tập trung sáng tác tác phẩm khác, nếu được, ta có thể hỗ trợ ngươi ký hợp đồng."
Trương Đạo kích động nói: "Lục ca, ta nghe lời ngươi, chờ ta bắt đầu viết xong phần mở đầu, sẽ cho ngươi xem đầu tiên."
"Được, tuy nhiên mấy ngày gần đây cứ nên tập trung vào học tập, sắp tới cuộc thi rồi." Lục Dương cũng không cự tuyệt, đây vốn là chuyện nhỏ, con người của Trương Đạo cũng không tệ, mấy ngày nay CCmangaa cũng đưa ra vài đệ nghị cho tác giả viết tiểu thuyết, cũng ký được hai hợp đồng rồi.
Khoảng cách cuộc thi còn không đến một tuần.
Còn có một số việc cần Lục Dương đi làm.
Suy nghĩ một chút.
Lục Dương cầm máy tính, đi ra khỏi phòng.
Ở bên trong phòng giáo viên tìm tìm, Lục Dương liền tìm được thầy dạy C# của mình, mặc dù hắn không có đi học, nhưng dù sao còn không đến mức không biết mặt thầy giáo của mình.
Lục Dương không thể dùng cách tặng qua như khi dùng với Kiều Khải Minh được, dựa theo quan sát của hắn, lão sư này là dân kỹ thuật, sẽ không giống tình cách như Kiều Khải Minh.
Đối với người như này thì cần phải hợp ý.
Lục Dương đi vào văn phòng, đến bên cạnh bàn làm việc của thầy giáo, nói ra: "Thầy Dương, em chào thầy."
"Em..em là.."
Dương Quang ngẩng đầu nhìn Lục Dương, phát hiện mình không nhận biết người học sinh này.
"Em là Lục Dương, sinh viên năm nhất khoa máy tính, lớp hai."
Lục Dương giới thiệu bản thân mình.
Nghe được tên Lục Dương, sắc mặt Dương Quang biến đổi, ngữ khí không tốt nói: "Em là Lục Dương, là sinh viên mà một tiết của tôi cùng không thèm tới, em tới đây tìm tôi có chuyện gì>"
Nhìn Lục Dương chỉ cầm một cái túi đựng máy tính, không phải lễ vật, bằng không hắn nhất định sẽ đứng dậy đuổi học sinh nay ra.
Bình thường còn không thèm đi học, đến kỳ thi tìm hắn tặng lễ, đây không phải đường ngang ngõ tắt thì là gì?
"Lão sư, em có đi học mấy tiết đầu, chỉ lúc đó thầy không điểm danh." Lục Dương cũng không thèm để ý sắc mặt Dương Quang đang biến hóa, đổi thành mình làm thầy giáo, gặp sinh viên như vậy thì sắc mặt còn tệ hơn.
Nói tóm lại, làm một thầy giao, Dương Quang coi như rất hợp cách, không giống những thầy giáo khác, chỉ lên dạy để lấy tiền lương tiền thưởng, mặc kệ sinh viên có ý kiến gì hay không.
"Thầy Dương, lần này em tới đây, vì có mấy chuyện cần thỉnh giáo với thầy."
Lục Dương nói ra mục đích của mình.
Dương Quang chỉ có chút kinh ngạc.
Trong mắt của hắn, Lục Dương hẳn là cái loại không học vấn không nghề nghiệp.
"Vấn đề gì."
Dương Quang thu hồi bài kiểm tra đang chấm điểm.
"SQLsever của em có một vài vấn đề.
Nói xong, Lục Dương đem máy tính đặt lên bàn làm việc.