Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 134: Mua Cửa Hàng




So với các nền tảng khác, bọn họ còn tốt hơn không kém, dù sao những quyển manga nước ngoài du nhập vào trung quốc cũng chẳng kiếm được cái gì gọi là tiền nhuận bút cả.

Lữ Tiểu Vũ gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.

Lấy nền tảng CCmanga hiện giờ, nếu muốn hấp dẫn nhiều manga đến ký kết không phải chuyện khó, nhưng để độc quyền một tác phẩm đăng trên nền tảng thì hơi khó, rất nhiều nhà xuất bản, hay cá nhân sản xuất manga, cũng chỉ kí hợp đồng vơi các công ty lớn mà thôi.

Có thể ký được hợp đồng với các nhà xuất bản là tốt rồi.

"Thế công ty chúng ta dùng ngân hàng nào để thanh toán?" Lục Dương đứng dậy, đột nhiên hỏi.

"Ngân hàng nào cũng được, công ty chúng ta ít người ,cứ ra hỏi bọn họ xem ngân hàng nào có nhiều người dùng nhất."

Lữ Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn hắn một cái.

"Được, ta biết rồi."

Đi ra văn phòng Lữ Tiểu Vũ, Lục Dương đi vào khu làm việc, hỏi bọn Trần Dư đang làm việc ở đây: "Mọi người có dùng ngân hàng CMB(China Merchants Bank) không?"

Trần Dư cùng lão Chu nhẹ gật đầu.

Vài người khác lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không có.

"Công ty chúng ta sẽ phát tiền lương của mọi người qua thẻ CMB, nếu mọi người không có thì dành thời gian đi làm một cái đi, làm xong đi đưa số thẻ cho phòng tài vụ là được."

Nghe nói sắp có tiền lương, mọi người ai nấy đều tỏ ra vui mừng.

....

Trở lại văn phòng làm việc của mình.

Lục Dương đăng nhập vào tài khoản ngân hàng, nhìn số dư tài khoản bản thân, còn hơn sáu mươi vạn(600.000), còn chưa tính mười vạn tiền mặt lần trước vào nữa.

Hôm này đã là ngày mùng bốn tháng một.

Sắp đến lúc nhận được tiền nhuận bút rồi.

Tháng này tác phẩm của hắn vẫn bảo trì trong năm hạng đầu tiên, tiền nhuận bút đoán chừng cũng hơn mười vạn.

Tiền này nên tiêu sài thế nào đây?

Lục Dương có chút buồn rầu.

Đem tiệc để ở trong ngân hàng, hắn lại cảm thấy lãng phí, dù sao toàn bộ thế giới cũng đang phát triển, để tiền ở trong ngân hàng, cũng ngày càng mất giá trị a.

Công ty bây giờ cũng có thể tự kiếm ra tiền, không cần hắn phải góp thêm vào, tiền thì càng ngày càng nhiều, giống như sài lúc nào cũng không hết vậy.

Nhìn giá cổ phiếu.

Mấy cố phiếu về vàng bạc đá quý đều giảm xuống, làm Lục Dương nhận ra mình cũng không biết gì nữa rồi.

Hay là thừa dịp này, mua thêm mấy căn nhà đi.

Lục Dương cảm thấy ý định này rất được, hắn biết rõ mười năm sau Lục Thành phát triển ra sao, nhưng lại không thấy tương lại của Vàng trong đó, hiện tại mua nhà là lựa chọn hợp lý nhất, hắn liền cầm lấy điện thoại, gọi cho Từ Phượng Niên.

Nửa giờ sau.

Trên sân trường.

Lục Dương gặp được Từ Phượng Niên.

"Lục ca, tìm ta có chuyện gì không?"

Từ Phượng Niên vội vã chạy tới, còn thở gấp, hắn không biết lý do tại sao Lục Dương tìm mình, vừa rồi trong điện thoại, đối phương cũng không tiết lộ gì cả.

"Là thế này, ta đinh mua thêm mấy cửa hàng, ngươi giới thiệu chút đi."

Lục Dương bình tĩnh.

Nghe Lục Dương nói vậy, ánh mắt Từ Phượng Niên sáng lên, hắn biết rõ sinh ý lại tới nữa rồi.

Trong lòng Từ Phượng Niên kích động không thôi, lần trước sự quyết đoán của Lục Dương đã để lại cho hắn ân tượng rất sâu sắc, đáng tiếc, từ lần đó, hắn còn không gặp được người như vậy.

"Bên ngoài chung cư Hoa Đình có ba phương hướng, hướng Tây, hương Bắc, hướng Đông, Lục ca, ngài thích vị trí nào."

Từ Phượng Niên cận thẩn dò hỏi.

"Hướng phía Đông ở bên kia."

Lục Dương chỉ hướng đông, đó là hạch tâm Tây Môn sau này, cũng là chỗ sau này sẽ có trạm điệm ngầm, bất quá bây giờ bên đó vẫn chỉ là một bãi đất hoang, cửa hàng xung quanh thì vẫn chưa được mở cửa..

"Lục ca, kỳ thật ngài muốn cửa hàng, thì ta đệ nghì ngài nên mua ở những nơi bên cạnh cửa hàng đại lý của ta, giá cả cũng chỉ mấy hơn mấy trăm, dân số lại đông đúc."

Từ Phương Niên đề nghị.

Hắn thật tâm muốn giúp đỡ Lục Dương một chút.

"Không cần, người ít cũng không sao, dù sao ta mua về cũng để đó, về sau chỗ này có lẽ cũng đông lên thôi."

Lục Dương cười cười, hắn cũng sẽ không đi giải thích nguyên nhân làm gì.

Chỗ kia bây giờ nhìn vấn rất hoang vắng, nhưng vài năm sau, chỗ đó liền thành khu vực trọng yếu nhất của Tây Môn, dù sao tương lai Tây Môn cũng không cho bán vỉa hè nữa, nên các lão bản chỉ có tìm cách xây cửa hàng, biến khu vực phía Đông thành một nơi đông đúc.

Hơn nữa chờ tàu điệm ngầm xây xong.

Thi chỗ đó liền biến thành tất đất tất vàng rồi, không cần phải nói đến tiền thuê, một mét vuông thôi đã vượt quá mười vạn rồi.

Từ Phượng Niên cũng không dám nhiều lời, mua phòng cũng tùy thuộc vào người mua có ưu thích hay không, hắn cũng chỉ là môi giới, chỉ có thể đề nghị. Trong môi giới có câu, người ta mua chứ không mua phải ngươi mua, ý kiến cái qq.

"Lục ca, bên kia là bảy ngàn một mét vuông, nếu như do bên trung ta môi giới, có thể giảm xuống còn sáu nghìn năm, tiền chia hoa hồng thì vẫn 5-5."

"Diện tích mặt tiền đều là bốn bốn mét vuông, cũng không quá lớn."

Lục Dương tính một cái.

Một cửa hàng 44 mét vuông, hai cái là 88 mét vuông rồi, dựa theo một mét vuông sáu ngàn năm mà tính, thì đại khái cần khoản sáu mươi vạn là được, tính thêm tiền hoa hồng, có thể giảm thêm được một hai vạn.

Vừa đủ số tiền hắn còn dư trong ngân hàng.

"Được, mua trước hai cửa hàng đi."

Lục Dương cũng không do dự, chỉ cần mua được thì đã lời rồi.

Cho dù khu vực này không được thành phố để ý tới, nhưng đầu tư bất động sản cũng lời rồi, giá trị đất đai cũng sẽ không bị giảm đi, hơn nữa còn hoàn toàn thuộc về mình, nếu bên kia phát triển như kiếp trước, coi như sau này hắn chỉ làm một chủ thuê nhà, cũng có thể khoái hoạt cả đời.

Một mét vuông sáu nghìn năm trăm tệ, coi như nhặt được tiện nghi lớn rồi.

Nếu không phải bây giờ chỗ kia còn vắng vẻ, không nhìn thấy cơ hội phát triển, còn ít người mua, thì không có khả năng có giá này được, dù sao chỗ đó cũng là mặt tiền của Tây Môn, tuy bây giờ hơi vắng vẻ, nhưng tương lai phát triển vượt bậc.

Hiện tại chỉ có sáu nghìn năm.

Chờ vai năm sau, chờ thời điểm giá phòng chung cư Hoa Đình tăng lên một vạn sáu, thì hai chỗ này đoán chừng cũng phải bốn năm vạn một mét vuông, hơn nữa chưa chắc có tiền đã mua được.

Cùng Từ Phượng Niên trao đổi vài câu, hai người đi tới thực địa nhìn xem.

Đường đã sửa xong xuôi.

Dòng người như đã dự tính trước, không nhiều.

Vốn cho rằng Lục Dương nhìn xong sẽ đổi ý, lựa chọn lại, thật không nghĩ đến, Lục Dương chỉ nhìn mấy lần, sau đó đi đến hai cửa hàng trước mặt, nói ra: "Hai căn này đi."

Lục Dương giống như lần trước mua nhà, đều nhìn một cái rồi quyết định luôn.

Bên ngoài cửa hàng vẫn trống rỗng.

Thiết bị cũng chưa được lắp đặt cái gì, tự nhiên cũng không có chỗ nào để thăm quan, Lục Dương chọn hai căn này, vì hắn biết chỗ này về sau sẽ đối diện cửa ra vào tàu điệm ngầm, vô luận mở cửa hàng gì ở đây, đều không có khả năng lỗ được.

"Nên mở gì bây giờ."