Lục Dương có chút sợ hãi.
Bất quá hắn nghĩ lại, giữa mình và Tống Giai thanh bạch, có cái gì đâu mà lo lắng?
Hỏi nàng: "Quan Quan, em làm sao biết được?"
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em."
Ngữ khí Quan Nguyệt có chút bất hiện, nghe ra, nàng bây giờ đang ghen.
"Được rồi, được rồi, nàng là học tỷ trong trường của anh, không có quan hệ gì đâu."
"Thật không?"
"Làm sao có thể gạt em được, Quan Quan, em không tin anh à?"
"Vậy anh xem tin nhắn đi."
"Tin nhắn chỗ nào."
"Nhóm chát số 1."
Lục Dương nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, mở ra nhóm chát mà Quan Nguyệt nói, nhìn nhìn, bên trong có ảnh đoạn chát thảo luận giữa Tống Giai cùng Lục Dương.
Vừa rồi Tống Giai cũng ở trong nhóm chat quảng cáo giùm Lục Dương.
Phía dưới đều rất nhiều bình luận trả lời, hỏi quản lý nhóm chat với tác giả có quan hệ gì, mặc dù Tống Giai cũng không có trả lời, nhưng không thể ngăn được trí tưởng tượng của từng người.
Hóa ra là như vậy.
Về phần tại sao Quan Nguyệt lại biết tên Tống Giai, bởi vì QQ của Tống Giai sài tên thật để quán lý, nên Quan Nguyệt mới biết, hiểu được nguyên nhân, Lục Dương thở dài một hơi.
"Quan Quan, em so với người trong nhóm chát còn thông minh hơn, còn biết gọi cho anh để hỏi, anh không có thời gian để quản lý nhóm chát, với lại Tống Giai lại ưu thích sách của anh, nên anh nhờ nàng làm quản lý giùm luôn."
"Nếu em không thích, anh có thể đưa nàng xuống, để em lên làm quản lý giùm anh."
"Thôi, không cần đâu, người ta đã có lòng giúp đỡ, không nên làm như vậy."
Nghe được lời giải thích Lục Dương, ngữ khí Quan Nguyệt tốt hơn trước nhiều.
Lục Dương liền nói sang chuyện khác, hỏi: "Trường học của em thì khi nào nghỉ đông?"
Hết tết tây.
Thì thơi gian nghỉ đông cũng không xa nữa, thi học kỳ năm nhất xong, cũng đến lúc được nghỉ.
"Hình như là ngày hai mươi lăm tháng một."
Quan Nguyệt suy nghĩ một chút nói ra.
"Trường học của anh hằng năm đều được nghỉ vào ngày hai ba tháng một, sớm hơn em hai ngày, thế đợi đến lúc nghỉ, anh đợi em, hai ta cùng nhau lái xe trở về."
"Được."
Đem Quan Nguyệt dỗ dành một phen sau đó, Lục Dương mới cúp điện thoại.
Nhìn nhóm chát QQ của mình, Lục Dương nhíu mày.
Cái nhóm chát số một này, thủy chung là một quả bom hẹn giờ a, Quan Nguyệt làm thế nào mà chạy tới nhóm chát do Tống Giai quản lý được, thất sách rồi...
Lục Dương âm thầm suy nghĩ.
----
Được nghỉ ba ngày, Lục Dương cũng không đi chơi lung tung, chỉ ở trong ký túc xá của mình gõ chữ.
Ngoài trừ lúc gõ chữ ra.
Lục Dương còn kêu Từ Thi đi dạo một lần, an ủi tâm linh yếu ớt của nàng.
Kỳ nghỉ chấm dứt.
Mọi người đều tập trung vào học rõ ràng, bầu không khí cũng thay đổi, không còn trò chuyện như xưa nữa, chủ yếu cũng sắp thi rồi, không ít sinh viên trước kia toàn chơi đùa, bây giờ phải tập trung trăm phần trăm năng lực vào học, đều coi thư viện trường mình là nhà.
"Minh Bác, số báo danh chúng ta liền nhau, thời điểm đi thi, nếu ngươi ở phía trước ta, thì nhớ chiếu cố một phen."
Lục Dương vỗ vai Minh Bác đang đọc sách.
"Lục ca, ngươi yên tâm đi."
Lý Minh Bác nghiêm túc trả lời.
Lục Dương giúp hắn nhiều như vậy, hắn vẫn tìm cơ hội hồi báo Lục Dương, có thể ở mọi mặt, Lục Dương đều hơn hắn rất nhiều, chỉ có lúc thi học kỳ, hắn mới có cơ hội báo đáp Lục Dương.
Nghĩ vậy.
Lý Minh Bác đọc sách càng nghiêm túc hơn.
Lục Dương cũng không phải đang nói đùa, nói thật, mười năm qua, kiến thức hắn học trong nhà trường, đều trả lại thầy cô rồi, với lại bây giờ thường xuyên không đi học, kiến thức trong đầu hắn là một mảnh trống rỗng.
Với lại kiếp trước hắn cũng đâu phải học bá đâu, trốn học như uống nước, hằng năm cùng đều rớt tin chỉ, cuối cùng cũng vì học lại nhiều nên mới tốt nghiệp.
Về phần còn đọng lại cái gì trong đâu á.
Vẩy ỐP có tính được không?
Cách đá ngược của leesin có tính không...
...
Lý Minh Bác thì không giống hắn, đi học đầy đủ, luôn hoàn thành mọi bài tập giáo viên đưa cho,học hành khắc khổ.
Một sinh viên chăm chỉ như vậy, thành tích có thể kém sao?
Ngoài trừ tiếng Anh thì hơi kém ra, thì môm nào Lý Minh Bác cũng giỏi, có thể xếp ba hạng đầu của khoa, học bổng hằng năm đều có.
Có một học bá như vậy bên cạnh, không dùng thì quá lẵng phí rồi.
Thầy Kiều Khai Minh đã nói với các thầy giáo khác, không bị gạch tên khi hắn nghỉ quá nhiều, chỉ cần thời điểm đi mắt sáng một chút, có lẽ sẽ không đến mức bị rớt môn được, chỉ lo thầy giáo dậy C# bên kia, có một chút phiền tói nho nhỏ, bất quá khoảnh cách cuộc thi còn nửa tháng, Lục Dương cũng không nóng nảy.
Đi vào công ty.
Lục Dương tới phòng Lữ Tiểu Vũ.
Kỳ nghỉ tết ba ngày, Lữ Tiểu Vũ hình như về nhà thăm cha mẹ, nhìn qua nàng hơi lên cân một chút, bất quá, dáng người vẫn như cũ, hình như chỉ nở nang thêm một số chỗ...
"Lục Dương, ngươi đến đây..."
Lữ Tiểu Vũ đưa cho Lục Dương một bảng báo cáo.
"Đây là doanh thu của mấy nền tảng bên kia, tháng trước kết toán, ngươi nhìn một cái đi."
Lục Dương cầm lấy báo cáo nhìn nhìn.
Hắn biến rõ, Lữ Tiểu Vũ dùng danh nghĩa công ty(Sơn Hải Văn Hóa), đem hai quyển tiểu thuyết ký hợp đồng với mấy nền tảng khác, cũng được năm sáu nhà, manga đặt ở đây tiêu thụ, mỗi ngày cũng có thể kiếm một chút thu nhập.
Cũng không nhiều.
Đặt ở năm sáu nền tảng cũng chỉ thu nhập hơn tám vạn.
Chút tiền ấy còn không bằng số lẻ thu nhập của mấy bộ manga hót, so với tiền nhuận bút của Lục Dương thì còn xa hơn.
"Coi như cũng được/"
Lục Dương nhìn mấy lần, rồi ký tên một cái, hắn cũng không mong chờ sẽ kiếm được bao nhiều tiền từ các nền tàng khác, dù sao ký hợp đồng với mấy nển tảng này cũng chỉ là hợp đồng bình thường ,chả được ưu đãi hay gì cả.
Hơn nữa, mục đích của hắn cũng chỉ thu hút người đọc, chỉ cần người đọc chú ý đến tác phẩm của công ty, hắn có thể lôi kéo người dùng đến nền tảng của mình.
Lục Dương cười nói: "Hơn tám vạn, phát tiền lương xong cũng còn thừa lại một ít, công ty chúng ta mới mở hai tháng, cũng đã thu được lợi nhuận rồi, đây là một việc đáng mừng."
Lữ Tiểu Vũ trợn mắt.
"Chỗ cần tiêu tiền vẫn còn nhiều lắm, đáng mừng cái con khỉ."
"Được rồi, bớt nóng , bớt nóng..." Lục Dương bình tĩnh hạ hỏa: "Dục tốt bất đạt, trang web của chúng ta vẫn còn đang trong quá trình thử nghiệm, đợi xong việc, chúng ta có thể thu hút nhiều nhà xuất bản đăng chuyện lên trang web của chúng ta, việc bây giờ chúng ta cần làm là chuẩn bị cho tốt mà thôi."
"Với lại đồng chí Tiểu Vũ, đồng chí vất vả thêm một chút, kéo nhiều nhà xuất bản tới nền tảng của chúng ta, ký hợp đồng bình thường cũng được..."
"Còn có những quyển manga hót ở thập kỷ trước, cứ tìm cánh đưa về trang web chúng ta, cần tiền thì sài tiền, không được thì coppy, cùng lắm về sau thì trả cho bọn họ tiền nhuận bút là được."
Lục Dương vẫn còn rất có lương tâm.