Mở tạp hóa.
Cửa hàng sushi.
Kem dâu mật ong.
Cơm chiên trứng gà.
Trong đầu Lục Dương hiện lên từng ý tưởng, ngay cả ý tưởng mở quán mát xa cũng hiện lên.
Lắc đầu.
Lục Dương quyết định tốt nhất là cứ nên suy nghĩ từ từ, thi xong cũng nghỉ đông rồi, coi như muôn làm gì, cũng phải cờ đợi sang năm mới mở được.
Cùng Từ Phượng Niên đi làm thủ tục, hoàn tất hợp đồng, Lục Dương coi như đã là chủ của hai cừa hàng này rồi, còn về những thứ lặt vặt khác, đều là trách nhiệm của những người môi giới như Từ Phượng Niên đi làm.
"Chúc mừng Lục ca."
Đem chia khóa giao cho Lục Dương, Từ Phượng Niên lấy lòng.
"Không có gì phải chúc mừng, chỉ hai cửa hàng mà thôi."
Lục Dương không quan tâm.
Hắn cũng không thể nói, bản thân chướng mắt số dư còn năm trong ngân hàng, nên quyết định tiêu sau một phen, vậy cũng quá trang bức lắm rồi.
Từ Phượng Niên không biết nói gì cho phải, sợ cả đời này của mình, cũng không thế nói mấy lời tiêu sái như vậy,hai cái cửa hàng trước mắt vậy mà... Nếu bản thân mình mua được một cái, khi ấy còn sợ hứng phần vài ngày còn ngủ không được.
Phục hồi lại tinh thần, Từ Phường Niên hỏi: "Lục ca, nếu ngươi cần lắp đặt thiết bị, ta có thể giới thiệu."
Lục Dương biết rõ trên tay mấy người môi giới rất có nhiều mối quan hệ, họ có thể giới thiệu khách hàng cho các ông chủ cửa hàng để kiếm thêm hoa hồng, Lục Dương hơi dọ dự một chút, nói ra: "Cũng được ta còn không biết mình làm cái gì, ngươi cứ lắp đặt điện nước trước đi, sửa sang đơn giản một chút là được."
"Cái này thì đơn giản, Lục ca yên tâm, ta nhất định sẽ giới thiệu cho ngài mấy người giỏi nhất."
Vì để ôm chặt cái đùi này, Từ Phượng Niện cũng không tham hoa hồng giới thiệu, hắn cầm lấy điện thoại.
Rất nhanh liên hệ với một đôi lắp đặt thiếu bị.
Sàn nhà ba trăm tệ một mét vuông, loại đơn giản nhất.
Đổi mới hai cái cửa hàng cũng không đến ba vạn tệ, so sánh với nơi động một cái mươi vạn, thậm chí có nơi còn lấy hơn hai mười vạn tiền lắp đặt, giá cả này quả thật rất tiện nghi.
Ký hợp đồng lắp đặt sau đó,Lục Dương đưa tiền cọc, lại như thường lệ tặng Từ Phương Niên một phong bao lì xì, mới quay về trường học.
Về phần đội thi công, hắn cũng không rảnh nhìn chằm chằm vào, chỉ có hai vạn tệ mà thôi, chỉ dặn dò Từ Phượng Niên lâu lâu tới xem là được.
Kế tiếp vài ngày, Lục Dương lấy cơ ôn thi cuối kỳ để không đến công ty.
Tuy rằng Lữ Tiểu Vũ rất hoài nghi, Lục Dương có phải hay không lại muốn làm chủ tịch bù nhìn rồi, bất quá, Lục Dương coi như lấy được cái cớ tốt, Lữ Tiểu Vũ cũng không tiện phản bác.
Chỉ có tự mình điều khiển công ty, nếu có việc gì quan trong, thì liên hệ với Lục Dương sau cũng được.
Trong phòng 504.
Lục Dương đang review trang web của mình cho Trương Đạo.
"Thế nào, trang web ta đề cử dễ dùng phải không."
"Coi như cũng được, mà nôi dung hơi ít thì phải."
Trương Đạo ngồi trên ghế, ôm máy tính của mình, mở ra website, trong đó có ít manga mình đã xem qua,
"Hiện tại thì ít, nhưng về sau không ít nữa đâu."
Lục Dương cũng nhìn nhìn.
Không thể không nói.
Lữ Tiểu Vũ quả nhiên là nhân tài, lần trước hắn chỉ thuận miệng nhắc nhở, vậy mà không biết Lữ Tiểu Vũ từ chỗ nào, tìm được rất nhiều manga ngoại quốc, không biết nàng có sử dụng mối quan hệ của mình trong nhóm chát thiên tài kia không.
Đã có manga rồi, CCmanga cũng không thể đơn điệu như vậy, công ty cũng có chỗ thu lợi nhuận rồi.
Có một phòng làm manga, nghe kiểu quê quê thế nào, nhưng mà nói có một nền tảng về manga, nghe liền sang chảnh hơn rồi.
"Đạo tiên, nghe nói gần đây ngươi đang viết tiểu thuyết."
Trương Đạo cùng Lữ Phong ở một lớp, lần trước chơi bóng rổ, Lục Dương đã nghe Lữ Phong nhắc đến một lần, Lục Dương không nghĩ tới, khoa máy tính ngoài mình ra, lại có người khác viết văn học mạng.
"Đúng vậy, đăng trên QIDIAN, nhưng vẫn chưa được ký hợp đồng."
Nói về tiểu thuyết của mình, Trương Đạo liền hưng phấn.
Hắn đăng nhập trang web, mở thông tin tác giả, cho Lục Dương nhìn số liệu.
Tên sách là , số chữ cũng có hơn bảy vạn rồi, nhưng theo dõi cũng chỉ có hai mươi lăm cái, phiếu đề cử cũng ít đến thương cảm, nếu như nói người bình thường ký hợp đồng là tác giả bình dân, thì Trương Đạo còn chưa được xếp vào nhóm bình dân nữa.
Chỉ có thể là gọi là một kẻ ưa thích văn học mà thôi.
Thâm chí ngay cả hai từ thâm niên cũng không thể dùng.
Khả năng Trương Đạo cũng cảm giác số liệu của mình hơi kém, hắn có chút ngượng ngùng nói: "Độc giả không dám đề cử vì sợ ta drop, nên bây giờ vẫn chưa được ký hợp đồng a."
"Ngươi không có ý định dừng lại sao."
Lục Dương hỏi.
Trường Đạo lắc đầu: "Ta vẫn chưa nghĩ đến việc dừng lại, chỉ có ý định đến mười vạn chữ, sau đó thì chờ Qidian ký hợp đồng, nếu như vậy còn không được, thì chỉ có thể drop, sáng tác sách mới thôi."
"A."
Lục Dương lắc đầu.
Trong lòng hắn cũng biết quyển tiểu thuyết này của Trương Đạo sao rồi, những cuốn tiểu thuyết hơn bảy nghìn chữ sẽ xuất hiện ở trong phần biên chế của biên tập viên, mấy biên tập viên thay nhau tra xét, chỉ cần viết tốt, thì bất kỳ biên tập viên nào cũng có thể ký hợp đồng ngay lập tức, rất ít khi người tài mà bị phát hiện muộn.
Đã viết nhiều chữ như vậy vẫn chưa được ký kết, chỉ có thể nói biên tập viên đánh giá không cao quyển sách này của Trương Đạo.
Coi như là hắn viết đủ mười vạn chữ rồi được qidian ký hợp đồng, thì đó cũng chỉ là hợp đồng bình thường, không có bất kì tài nguyên nào.
"Để ta đọc thử xem sao."