Ánh mắt mới ly khai vài giây đồng hồ, Lữ Tiểu Vũ đã lên tiếng gọi.
Lục Dương quay người nhìn lại, chỉ thấy Lữ Tiểu Vũ từ trên mặt đất nhặt lên tờ 20 tệ, hưng phấn chạy tới trước mặt Lục Dương khoe khoang.
Lục Dương có chút giật mình.
Hôm này là ngày gì, mà ai ở bên cạch mình cũng nhặt được đồ vật, sáng thì Lý Minh Bác nhặt được cái điện thoại, buổi chiều thì Lữ Tiểu Vũ đi cùng mình nhặt được tiền.
Mặc dù chỉ là hai mươi tệ.
"Ngươi sẽ không có ý định trả cho người mất chứ."
Lục Dương hỏi.
Lữ Tiểu Vũ nhìn Lục Dương như kẻ ngốc, nói ra: "Chỉ hai mươi khối tiền, ngươi muốn đi đâu mà trả? Ngươi đang đùa giỡn ta đấy à."
"Không phải không phải." Lục Dương lắc đầu, thiếu chút nữa mình bị Lý Minh Bác ảnh hưởng mất rồi.
Lữ Tiểu Vũ đem hai mươi tệ gấp lại, đứng lên nói ra: "Trưa nay ta mời, ngươi muốn ăn gì?"
"Ăn bún xào đi."
Lục Dương nhìn tờ tiền trên tay Lữ Tiểu Vũ, cũng là hai mươi tệ đủ hai phần bún xào, nhưng mà không đủ tiền mua nước.
Lữ Tiểu Vũ hiển nhiên có tư tưởng, nhặt được tiền thì phải nhanh sài, nàng thế mà mời khách, hai người đi đến một quan vén đường, kêu hai phần bún xào ba quả trứng, đem tờ hai mươi tệ tiêu hết.
Tuy chỉ là quán ven đường, nhưng đồ ăn vẫn phù hợp khẩu vị của Lục Dương, tuy lúc này hắn đã có nhiều tiền, nhưng yêu cầu về đồ ăn thức uống cũng không cao lắm, nhà hàng năm sao hắn có thể ăn, quán ven đường cũng vậy.
Lữ Tiểu Vũ cũng vậy, trên thân cũng không có cái gì gọi là đẳng cấp thượng lưu.
Hai phần bún xào rất nhanh được làm xong.
Bởi vì lần này có nhắc đầu bếp bỏ thêm ớt, nên Lục Dương ăn rất ngon.
Sau khi ăn xong.
Hắn đi tới một siêu thị nhỏ mua hai chai nước, coi như mời lại Lữ Tiểu Vũ.
Hai người cấm lấy trai nước, tiếp tục đi dạo ở Tây Môn, nhìn thấy một cửa hàng vé số, Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ một chút, nói ra: "Đi mua mấy tấm vé số đi."
"Nghĩ gì vậy, ngươi không biết xổ số là nguyên nhân của đói nghèo sao?"
Lục Dương nhịn không được nói ra.
Lữ Tiểu Vũ rất thông minh, nhưng đôi khi lại có chút mất não, nàng nghĩ mình vận khí tốt đến nỗi có thể trúng thưởng sao.
Lữ Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Lục Dương: "Nghĩ gì thế, ta mua mấy tấm cho vui thôi, hôm nay nhặt được tiền, khẳng định vận khí hôm nay không tệ lắm."
Lục Dương đối với xổ số một chút cũng không có hứng thú, bất quá nhìn Lữ Tiểu Vũ đã muốn chơi, hắn cũng đành vui vẻ đi theo.
Cửa hàng bán vé số rất nhỏ, chỉ rộng khoản mười mét vuông, ở trên ghế salon, ngồi năm sáu nông dân trung niên, trên tay bọn họ đều cầm chiếc bút máy, nhìn chằm chằm vào từng dãy số trên màn hình, lâu lâu cọn trò chuyện với nhau, tính toán xem dãy số nào sẽ giúp bọn họ đổi đời.
Một lát sau.
Một người đứng dậy, đi ra quầy hàng, đưa dãy số trên giấy của mình cho lão bản, lão bản dựa trên dãy số ấy im ra một tờ đưa cho nam nhân trung niên.
Đại đa số người đến đây đều chơi xổ số điện toán, mọi người đểu ảo tưởng bỏ ra hại tệ có thể trúng được trăm vạn, sau đó cải biến nhân sinh, nhưng trên thực tế, đại bộ phận người chơi xổ số càng chơi càng nghèo, càng nghèo càng chơi.
Lữ Tiểu Vũ hỏi thăm lão bản về xổ số.
Lão bản cười nói, lấy ra vài loại, chỉ tay vào nói: "Loại này năm tệ một tờ, cái này mười tệ một tờ, cái này hai mươi..."
"Mua loại nào đây."
Lữ Tiểu Vũ hỏi Lục Dương.
Lục Dương sao biết được những thứ này, lắc đầu nói ra: "Ngươi cứ tùy tiện mà chọn đi, dù sao hôm nay vận khí của ngươi tốt hơn ta, biết đâu còn chúng giải thưởng lớn thì sao."
Nghe được Lục Dương nói vậy, trong mắt lão bản hiện lên tia cười khó phát giác.
Lữ Tiểu Vũ liền chọn loại năm tệ một tờ, dùng hai mươi tệ mua bốn tờ, trả tiền, nàng đem tờ vé số mua được đặt sang một bên, dùng móng tay đem bụi ở trên cạo đi.
Lục Dương ở bên cạnh nhìn nhìn, tờ đâu tiên không có, Lục Dương cười cười.
Tiếp tờ thứ hai, cũng không có.
Tờ thứ ba, cũng giống vậy.
Lục Dương lui về sau một bước, để lát nữa Lữ Tiểu Vũ khỏi phải đồ thừa nguyên nhân lên người hắn, quả nhiên, tờ thứ tư cũng không trúng, một tệ thôi cũng không được.
"Tại sao lại như vậy a?"
Vẻ mặt Lữ Tiểu Vũ buồn rười rượi.
Nãy nàng vừa nhặt được hai mươi tệ, mua vé số hết hai mươi tệ, suy ra chẳng phải nói, hôm nay nàng chẳng kiếm được một đồng nào sao? ngược lại còn mời Lục Dương ăn một bữa.
"Được rồi, coi như ta làm từ thiện."
Lữ Tiểu Vũ bình tĩnh đem toàn bộ ném vào thúng rác, lại nhìn lão bản đang cười hì hì trên quầy, hôm nay vận khí nàng không tệ, vậy mà một mao tiền cũng không trúng được, trong lòng có điểm không cam lòng.
Lão bản vừa cười vừa nói: "Cô nương, có muốn đổi loại khác không, loại hai mươi tệ một tờ, bảo đảm chín mươi chín phần trăm trúng thưởng."
Nhãn tinh Lữ Tiểu Vũ sáng lên.
Cái này xác suất trúng thưởng cao a.
Mặc dù nàng biết loại này chắc chắn trúng thưởng, nhưng giải thương cũng không cao, khả năng chỉ được năm mười tệ, nhưng dù gì cũng có thể trải nghiệm cảm giác vui vẻ trúng thưởng.
Vất vả đến đây một chuyến, cũng không thể ra về tay không được.
Lữ Tiểu Vũ mở ví ra, mua một tờ.
Lần này nàng trực tiếp ở trên quầy cào cào.
Sau khi cào xong, Lữ Tiểu Vũ trợn tròn con mắt, nàng nhìn lão bản chất vất: "Ngươi xác định loại này cào xong, chín mươi chín phần trăm trúng thưởng?"
Nhìn Lữ Tiểu Vũ cào cào không ra gì, lão bản bình tĩnh nhìn nàng, nói ra: "Cái này không sai được, không tin ngươi hỏi mọi người quay đây là biết, ở chỗ ta mua loại này cao ra đều trúng thưởng, chỉ có ngươi..."
Lão bản xấu hổ nói vận khí của Lữ Tiểu Vũ quá kém.
Lục Dương ở bên cạch bổ thêm một đao, nói ra :"Đồng học Tiểu Vũ, chín mươi chín phần trăm trúng thưởng, vậy mà ngươi còn trúng phần 1% , nếu như dùng phép biện chứng của mác-lê nin, thì vận khí của ngươi hôm nay cũng rất không tệ đấy."