Đem Lữ Tiểu Vũ vì không thể trúng thưởng mà buôn bực không vui trở về nhà, Lục Dương trở lái ký túc xá.
Mới mở cửa bước vào.
Đinh Siêu liền tức giận nói ra: "Lục ca, cuối cùng ngươi cũng về, thật sự là hơi quá đáng rồi đấy."
"Chuyện gì vậy."
Lục Dương nhìn mấy người bọn họ, sắc mặt đều không tốt lắm.
"Lý Minh Bác bị spam tin nhắn." Đinh Siêu chỉ vào Lý Minh Bác nói ra.
Lý Minh Bác giải thích nói: "Buổi chiều nữ nhân kia lại gọi tới cho ta mấy cuộc điện thoại, đều là dùng số khác nhau gọi tới, ta nghe lời ngươi nói, không cần nhiều lời, cứ nghe thấy giọng của nàng thì tắt, nhưng mà không lâu sau, điện thoại của ta liền bị spam tin nhắn không ngừng, rất nhiều người gửi tới, nói chuyện đều rất khó nghe."
Vốn tưởng bọn hắn dùng phầm mềm spam Lý Minh Bác, xem ra không phải như vậy.
"Đưa điện thoại đây ta nhìn một chút."
Lý Minh Bác đưa điện thoại cho Lục Dương, Lục Dương khởi động máy, ting ting ting ting, vô số tin nhắn gửi tới không ngừng, thiếu chút nữa trực tiếp làm điện thoại sập nguồn luôn rồi, Lục Dương tùy tiện mở một tin nhắn ra nhìn, đều là nội dung chửi bới.
Nội dung trên tin nhắn đều rất quá phận, có chửi bới, có nhục mạ, có cái nguyền rủa con cái, dù sao đều là lời nói khó nghe, những tin nhắn này đều được gửi từ những số điện thoại khác nhau.
Mẹ kiếp.
Bạo lực mạng?
Đinh Siêu nói ra: "Nữ nhân kia ở trên diễn đàn Post Bar của Lục Thành, nói Lý Minh Bác cố ý làm hư điện thoại của nàng, hơn nữa còn đưa nàng vào danh sách đen, còn nhiều lần chửi bới nàng ta, nên nhiều người tưởng đó là sự thật."
"Các ngươi không giải thích gì sao?"
Lục Dương đi đến bên cạnh Đinh Siêu, nói ra: "Ngươi đem bài viết đó mở ra ta xem."
Đinh Siêu ở trên máy tính tìm tìm, rất nhanh tìm được bài viết, mở lên, phía dưới đã có mấy trăm bình luận, nữ nhân kia còn rất thông minh, ở trên bài viết chụp một tấm ảnh khoe thân nhưng che mặt lại, bất quá nhìn dáng người nóng bỏng kia mà nói, làm cho nhiều người phán đoán tình huống bằng nửa thân dưới.
Đinh Siêu tức giận chửi thề: "Những tên kia đều bị tinh trùng lên não rồi, ta cũng không dám giải thích, sợ bọn hắn tìm được trường học."
"Lục ca, nếu không được để ta nói xin lỗi nàng đi."
Lý Minh Bác do dự nói ra.
Bị nhiều người quấy rối như vậy, hắn không biết nên làm sao cho phải.
"Ngươi bị ngu à, hiện tại vấn đề vẫn chưa lớn, nếu ngươi thật sự xin lỗi, thì cho dù nhảy vào Hoàng Hà cũng rửa không sạch, ta sẽ giúp ngươi..." Nhìn Đinh Siêu, Lục Dương nói: "Siêu ca, đưa ta mượn máy tính dùng một lát."
"Được." Đinh Siêu cũng không có tâm tình gì chơi game, đứng dậy nhường vị trí cho Lục Dương.
Lục Dương lên máy tính, mở ra một cái file.
Bắt đầu gõ.....
Ngươi thích ỷ đông hiếp yếu, thay đổi sự thật phải không.
Thật sự coi bọn ta là kẻ hiền mà bắt nạt?
Nữ nhân này, còn dám trước mặt Quan Công mà nghịch đao sao, huống chi Lục Dương còn nắm chứng cứ trên tay.
Đinh Siêu cùng Lý Minh Bác nhìn mành hình máy tính một hồi, mới phát hiện Lục Dương đã viết một đoạn văn chương, đọc vài câu sau đó, bọn hắn đều âm thật giật mình, biết rõ Lục Dương là tác giả tiểu thuyết, nhưng không ngờ hắn lại lợi hại tới như vậy.
Lục Dương viết về một cái tên giả, nội dung cũng rất đơn giản, kể về một tiểu tử nghèo khó ở vùng núi, đi vào thành thị học đại học, bình thương luôn mang trong mình tâm địa thiện lương, lấy việc giúp người làm việc vui, sinh hoạt thì đơn giản, không nghĩ tới, một hôm giúp người ta nhặt được điện thoại, thì nỗi bi kịch liền ập tới.
Tàm thời chưa đăng lên chứng cứ.
Thứ này phải đợi thời cơ mới được.
Viết xong.
Lục Dương trực tiếp dùng tài khoản Đinh Siêu đăng lên.
Không chỉ ở trên diễn đàn Lục Thành, mà còn đăng lên diễn đàn Hà Đông, cùng với mấy diễn đàn lớn đều đăng, đối với những việc như vậy, Lục Dương đã có hơn mười năm kinh nghiệm, trước đây hắn viết tiểu tuyết, còn đi từng trang web quảng cáo nữa cơ.
"Siêu ca, đi tìm mấy bạn học giúp chúng ta đính bài viết lại đi."
Đinh Siệu rất bội phục Lục Dương, nghe được lời hắn nói, vội vàng đi ra ngoài tìm người, ở trường học không lo thiếu người.
Nhờ họ giúp đỡ cũng không cần phải trả thù lao, nói đến tiền liền tổn thương tình cảm liền, mời bọn họ một bữa là được rồi.
Đinh Siêu chạy lên mấy tầng, đem chuyện Lý Minh Bác nói ra, sinh viên khoa máy tính đều tỏ ra căm phẫn, bọn hắn cam đoan sẽ lên diên đàn hỗ trợ đính bài giùm.
Đã có những người này trợ giúp, hơn nữa ký túc xá Đinh Siêu cũng đã chạy mấy vòng, chắc hết người để nhờ rồi.
"Như vậy được rồi sao?"
Đinh Siêu hỏi.
"Còn chưa được, như vậy chỉ làm cho Minh Bác có thể thoát thân được, còn muốn dạy cho đối phương một bài học thì hơi khó, Lỗi ca, ngươi cùng Minh Bác tới đồn công an Tây Môn một chuyến đi, nói có người muốn lừa đảo chiếm đoạn tài sản, sau đó đi tới công viên một chuyến, bảo bọn họ trích xuất camera ra."
Lưu Lỗi cùng Minh Bác nhẹ gật đầu, cầm lấy điện thoại cùng giấy biên nhận đi ra cửa, bọn hắn đều rất tin tưởng lời nói Lục Dương.
Nhìn bài viết trên diên đàn, trong lòng Lục Dương cười lạnh, muốn chơi, thì phải chơi cho lớn.
Phía dưới bài viết, bình luận càng ngày càng nhiều.
Đợi đến buổi tối, bài viết của Lục Dương đã có hơn mấy trăm lượt bình luận.
Trên mạng cũng không phải toàn dân bị tinh trùng lên nào, bọn họ đọc bài viết Lục Dương xong, lại chạy qua bài viết nữ nhân kia xem một lượt, sau khí đối chiếu với nhau, bài viết của nữ nhân liền bộc lộ nhiều lỗ thủng.
Bình luận phía dưới bài viết cũng không thiên về một phía nữa.
Có người còn phân tích.
"Ta cảm thấy nữ nhân này có vấn đề, nếu như ngươi làm hư điện thoại của người ta, còn đi trả lại sao, đây không phải gọi là không đánh đã khai à? Hơn nữa, hắn đã có ý định trả lại, thì tại sao phải làm hư?"
"Không sai, ta vừa mới đọc bài viết ở đằng kia xong, thấy nữ lâu chủ này hơi nói xạo."
"Nếu như ngươi nói người kia nhục mạ ngươi, còn cố ý làm hư điện thoại, mời ngươi đưa ra bằng chứng."