Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, Hà sự thu phong bi hoạ phiến? (Nhân sinh nếu chỉ như lần đầu gặp gỡ, thì sao có chuyện gió thu làm chiếc quạt đau lòng)
(Câu này trong Mộc Lan Hoa Lệnh)
Tiếng xe lửa dần dần đi xa, Lục Dương đừng nhìn đoàn tàu chạy đi không nói một tiếng nào.
"Ta sẽ tới tìm ngươi."
Đây là câu cuối cùng hắn nói trước khia chia tay.
"Ta chờ ngươi."
Tống Giai trả lời.
...
...
15 năm sau.
Trong sân trường Đại Học Thanh Hoa, sương mù bao phủ khắp nơi, những toà nhà dạy học hùng vĩ, ẩn trong màn sương mù.
Lục Thái Linh mặc quần áo thể dục ở trong sân trường chyạ bộ.
Đây là thói quen rất tốt được nàng tạo thành, dù cho có mệt mỏi thế nào, nàng cũng không nghỉ.
Đi qua hồ sen trong trường học, Lục Thái Linh dừng bước. Nhìn thân ảnh vừa có chút quen thuộc lại có chút lạ lẫm đứng ở bên hồ, trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc.
"Trần học trưởng?"
Trần học trưởng tên là Trần Lỗi, là học trưởng ngành Công Nghệ Thông Tin, thời điểm Lục Thái Linh nhập học, liền được đối phương tiếp đãi, về sau liền cùng nhau ở một trong xã đoàn, cũng gặp mặt...
Hai năm qua, song phương coi như là tương đối quen thuộc.
Đối với Trần Lỗi, Lục Thái Linh còn rất cảm tạ đấy, sau khi nhập học, có nhiều chuyện nàng không hiểu, liền hướng đối phương thỉnh giáo, Trần Lỗi đều nhiệt tình giải đáp, giúp đỡ nàng không ít.
Chỉ là Trần Lỗi sau khi lên năm ba, liền rời khỏi xã đoàn, bọn họ lâu rồi chưa có gặp nhau.
"Tiểu Lục, lâu rồi không gặp, thật là trùng hợp."
Nhìn thấy nữ tử đẹp tựa thiên sứ, trong mắt Trần Lỗi hiện lên vài phần hào quang, sau đó liền biến mất không thấy, hắn miễn cưỡng lộ ra nụ cười, biểu đạt niềm vui sướng khi lâu ngày gặp lại.
"Trần học trưởng, ngươi..."
Khắp nơi trong trường đều là sương mù, Lục Thái Linh vừa rồi còn không nhìn kỹ, nhưng sau khi đi vào, mới phát hiện, một chân Trần Lỗi đã chìm xuống ao, đầu hắn rối tung, hai mắt tràn đầy tơ máu.
Thấy cảnh này, nàng liền kinh ngạc không thôi.
Ở trong suy nghĩ của nàng, Trần học trưởng ở khoa Công Nghệ rất lợi hại, làm người cũng rất bản phận.
Tình cảnh này, đối phương muốn làm gì, tự nhiên không cần nói nàng cũng biết.
"Ta không sao."
Trần Lỗi mang theo vẻ mặt xấu hổ, rút chân ra khỏi nước, ống quần của hắn ướt đẫm, vừa ra ngoài, liền chảy nước xuống.
Khởi nghiệp thất bại, thành quả nhiều năm bị người ta chiếm đoạt, còn thiếu một đống nợ, giờ phút này hắn không còn là sinh viên danh giáo kiêu ngạo, chỉ là một kẻ thất bại.
Một tháng nay, mỗi ngày hắn đều đang vùng vẫy, không có tiền thuê phòng, hắn quay về trường học, một mình lẻ loi trong ký túc xá, lúc trước thời điểm hắn khởi nghiệp, liền hăng hái không thôi, bạn cùng phòng hâm mộ, hôm nay những người khác đều đã có công việc riêng của mình, chỉ có mình hắn vẫn tìm tòi đường mưu sinh.
Một đống tin nhắn đòi nợ trên điện thoại làm hắn tan vỡ, bằng hữu phản bội làm hắn thống khổ, nhìn những tin tức chế giễu của thân thích ở trong điện thoại làm hắn khó tiếp nhận nổi. Hắn đã từng là một người khiến người khác phải ghen tị, nhưng lúc này chỉ còn nhận lại sự chê cười.
Ở trường dằn vặt một tuần, Trần Lỗi đầu tiên ra ngoài, hắn muốn ở chỗ này kết thúc tính mạng của mình.
Cái hồ sen này, hai năm trước đã rút hết bùn, sâu hơn ba mét, hắn biết rõ đấy.
Nhân sinh không còn gì để lưu luyến, có lẽ, còn có một thứ...
Nhìn thân ảnh cách đó không xa, Trần Lỗi cảm thấy đến cuối thời điểm sinh mệnh cũng không gặp được may mắn, lão thiên gia cũng quá tàn nhẫn, vì sao để đối phương nhìn thấy bộ dạng bản thân lúc này.
Không ai biết rõ, thời điểm khai giảng hai năm trước, Trần Lỗi vừa gặp liền phải lòng học muội này, đồng học tiểu Lục rất thông minh, được cử đi thi Olympic toán học đấy, so với bản thân là trạng nguyên thì còn sáng lạn hơn.
Bởi vì nguyên nhân gia đình, Trần Lỗi rất ít khi tiếp xúc với nữ sinh trong trường, cái ngày đó, không biết do ai sai khiến lại khiến hắn tới trợ giúp đối phương.
Sau khi báo danh nhập học, đồng học tiểu Lục cũng rất nhiệt tình, đối với hắn tỏ vẻ cảm tạ, hơn nữa còn ở trong trường mời hắn một bữa cơm đùi gà.
Đấy chính là lần đầu tiên hắn được nữ sinh mời cơm, tuy chỉ là một phần cơm đơn giản, nhưng cho đến hiện tại, Lưu Lỗi vẫn cảm thấy đó là phần cơm ngon nhất mà mình nếm qua từ trước đến giờ.
Lần đó hai người bọn họ cũng không thêm phương thức liên lạc của nhau, về sau rất lâu cũng không gặp gỡ, vì thế, Trần Lỗi còn ngẩn người thật lâu, mỗi lần đi dạo ở sân trường, nhìn thấy nữ sinh trẻ tuổi đi qua, hắn liền nhịn không được nhìn thêm vài lần, nếu gặp được bóng lưng tương tự, hắn còn có thể giả bộ lơ đãng đi lên phía trước, sau đó lặng lẽ quan sát đối phương.
Những ngày kia, bạn cùng phòng đều chê cười có phải hắn suy nghĩ về chuyện yêu đương rồi không, Trần Lỗi không giải thích, hắn không muốn bị người khác biết rõ bí mật này.
Nhưng trong buổi tiệc xã đoàn ngày đó, Trần Lỗi lần nữa nhìn thấy được đối phương, hoá ra nàng cũng gia nhập vào Xã Đoàn Công Nghệ, khiến đêm đó hắn rất hưng phấn, sau khi bữa tiệc chấm dứt, liền tới một chỗ không người vung quyền.
Về sau song phương dần dần quên thuộc, cũng lưu lại phương thức liên lạc của nhau, đối phương nếu gặp vấn đề ở trong trường học, đều hướng hắn thỉnh giáo.
Để cho hắn cảm động nhất chính là ngày sinh nhật năm đó, hắn không kể với bất kể kẻ nào, vốn chỉ là một buổi tiệc sinh nhật lặng lẽ trôi qua, nhưng không ngờ tới đồng học tiểu Lục lại cùng những người khác trong xã đoàn mua bánh sinh nhật tặng hắn, hơn nữa còn hát ca khúc chúc mừng sinh nhật, về sau hắn mới biết chiếc bánh ngọt đó là do đồng học tiểu Lục bỏ tiền ra mua.
Đối với hắn, đây chính là buổi sinh nhật có ý nghĩa nhất từ trước đến nay.
Tuy rằng hắn biết rõ, đối phương tặng bánh ngọt cho mình cũng không có bất kỳ cảm xúc đặc thù gì, đồng học tiểu Lục làm người rất tốt bụng, đối với bằng hữu cũng rất nghĩa khí, chỉ cần là sinh nhật của thành viên trong xã đoàn, nàng đều tặng bánh ngọt hay quà tặng.
Nhưng điều này vẫn khiến hắn rất vui vẻ, cười ngây ngô cả buổi.