Bởi vì nguyên nhân gia đình, Trần Lỗi cũng không dám đem tình cảm của mình biểu hiện ra ngoài, hắn sợ, sợ biểu hiện ra ngoài, đến cả tư cách thổ lộ đối phương cũng không có.
Gia cảnh của đồng học tiểu Lục có lẽ rất tốt, cũng không giống với đệ tử nghèo vượt khó như hắn, từ thái độ đối phương không xem trọng tiền bạc có thể nhận ra.
Tuy rằng Trần Lỗi không thấy đối phương dùng đồ hiệu, thế nhưng chỉ một chiếc hành lý bình thường, Trần Lỗi về sau lên mạng điều tra, cũng biết hành chính phẩm đấy, một chiếc cũng phải mấy vạn tệ.
Hơn một vạn cho một chiếc valy, điều này hắn có thể nghĩ tới sao.
Trước khi hắn thành công, đối phương đã như một vị công chúa ngồi trên toà lâu đài cao, cao không thể chạm.
Thời điểm năm 4 hắn liền lựa chọn khởi nghiệp, hơn mười ngày đêm chỉ chuyên tâm viết code, khi đấy trong tâm tư chỉ có nghĩ cách kiếm tiền.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Giọng nói thiếu nữ làm cho Trần Lỗi hơi sững sờ, từ trong hồi ức thanh tỉnh.
"Có thể nói cho ta biết được không?"
Trần Lỗi nhìn thấy ánh mắt của đối phương, không có sự thương hại, chỉ có nét lo lắng.
"Ta..." Trần Lỗi như bị mắc xương cá, không biết nên mở miệng thế nào, nhưng dưới ánh mắt đối phương vẫn thất bại, thành thành thật thật đem chuyện phát sinh trên người mình nói ra.
Chế tạo phần mềm, vay tiền khởi nghiệp, bằng hữu phản bội, công ty phá sản, nợ đòi...
"Thế thôi?"
Gì mà 'thế thôi', Trần Lỗi có chút mờ mịt, hắn hiện tại ngoài hai bàn tay trắng, trên lưng còn gánh một đống nợ, như vậy chủ đủ thảm sao?
"Trong nội tâm của ta, Trần học trưởng không phải người dễ ngã xuống như vậy nha."
"Để ta mang ngươi đi một nơi."
....
Trần Lỗi lúc này có cảm giác mình bị điên rồi.
Cách đây mây tiếng, hắn còn có ý định gieo mình trong hồ sen, lặng lẽ chấm dứt cuộc đời, nhưng bây giờ, hắn lại mặc vào bộ âu phục lúc khởi nghiệp, ngồi ngay ngắn trên chiếc xe của Lục Thái Linh.
Lục Thái Linh lái một chiếc CC Quốc Dân Ngũ Đại, là một nhãn hiệu xe rất tốt, liên tục mười năm đứng đầu trong bảng xếp hạng ô tô sạch. Đến cả CCMini cùng một nhãn hiệu, cũng bị nó bỏ cách rất xa.
Thời điểm Trần Lỗi khởi nghiệp, ý định nếu có tiền cũng mua một chiếc, sạc pin một lần liền chạy liên tục được hơn nghìn km, thật sự quá tốt dùng, hơn nữa giá cả so với các nhãn hiệu xe khác cũng không đắt hơn.
"Đồng học tiểu Lục, ngươi dẫn ta đi đâu vậy?"
Nhìn con đường đang đi, Trần Lỗi nhịn không được hỏi.
"Tới nhà ta."
Lục Thái Linh nói ra.
"Tới nhà ngươi, làm gì?" Trần Lỗi sợ ngây người, không nghĩ địa phương mà Lục Thái Linh muốn mang hắn tới, lại là nhà của nàng.
"Đừng lo lắng, ba của ta rất tốt, hắn rất thích gặp mấy thanh niên có tài."
Lục Thái Linh cười nói.
"Còn muốn gặp gia trưởng?" Nghe đến đây, bản thân Trần Lỗi liền luống cuống, bản thân không chỉ tới nhà học muội tiểu Lục, còn muốn gặp phụ thân của nàng...Trong nháy mắt, Trần Lỗi có một loại xúc động muốn nhảy ra khỏi xe...
"Ta làm gì tính là người tài hoa."
Trần Lỗi liền vội vàng lắc đầu.
Hắn đã hiểu đây là Lục Thái Linh muốn giúp hắn.
"Ngươi rất lợi hại, năng lực lập trình của ngươi, ở trong xã đoàn chúng ta đều đứng số 1 số 2, chỉ là hơi vụng về ngốc nghếch một chút, bằng không, cũng sẽ không bị người ta lừa."
"Vốn ta định, đợi ngươi tốt nghiệp, liền giới thiệu cho ba của ta, đáng tiếc, sau khi ngươi rời khỏi Xã đoàn, liền không có cơ hội gặp lại."
Trần Lỗi cũng không ngoài ý muốn, sau khi hắn khởi nghiệp, rất ít khi quay về trường./
Hắn cẩn thận nói: "Ba của ngươi, là cao tầng của công ty sao?"
"Hặc hặc, xem là vậy đi, đợi lát nữa ngươi gặp liền biết." Lục Thái Linh cũng không muốn nói nhiều, điều này khiến Trần Lỗi càng thêm tò mò, gia cảnh của đồng học tiểu Lục khẳng định không tệ, không biết phụ thân nàng làm nghề gì?
Đường phố ở Bắc Kinh vẫn còn tắt đường, hơn nửa tiếng sau, bọn hắn mới tới nơi.
Từ trên xe bước xuống, Trần Lỗi liền bị doạ rồi.
Vừa rồi ở trên xe, hắn cũng nhìn bản đồ, vị trí hiện tại là vanh đài hai của Bắc Kinh, một căn phòng nhỏ ở chỗ này thôi đã có giá hơn mười triệu, huống chi, trước mắt hắn là một toà Tứ Hợp Viện của Vương gia đời cũ.
"Lục...Học muội Lục, nơi này....là nhà ngươi sao?"
Trần Lỗi nói chuyện có chút cà lăm.
Hắn cảm giác mình đã đánh giá rất cao bối cảnh của đồng học tiểu Lục, chỉ là không nghĩ tới, tầm mắt của hắn còn quá thấp đi.
Tuy rằng giá phòng lúc này đã được nhà nước chế định, sở hữu cho mình một căn nhà cũng không còn khó như trước, nhưng mà Tứ Hợp Viện ở vành đai hai Bắc Kinh, tuyệt đối là thứ ngưởi bình thường không chạm vào nổi.
"Trần học trưởng, vào đi, ta đã nói với người nhà ta rồi."
Lục Thái Linh đẩy cửa, quay đầu nói ra.
"Tứ Hợp Viên này, ít nhất cũng phải vài trăm triệu đi."
Trần Lỗi cũng theo tiến vào, trong lòng thầm nghĩ.
Sân nhỏ rất sạch sẽ, cho thấy được quét dọn thường xuyên, đi qua một hành lang dài, liền thấy một nữ nhân xinh đẹp đang cầm ấm nước, tưới cây.
Là mẹ của đồng học tiểu Lục sao?