Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1188: Nhà




"Gọi là Lục Hạo Nhiên đi."

Tên của hài tử trước kia Lục Dương cùng Từ Thi đều nghĩ qua nhiều cái, đây cũng là một trong số cái tên được chọn.

"Lục Hạo Nhiên, được nha, nghe rất bá khí, tuy rằng nghe có chút đại chúng hoá." Trần Thu Nguyệt bình phẩm cái tên này, sau đó nhìn tiểu quỷ đang khóc, nói ra: "Tiểu Hạo Nhiên, về sau ta chính là đại nương của ngươi rồi."

Các y tá vừa rồi cũng rời đi, cũng không quấy rầy cuộc nói chuyện phiếm, nếu không bọn họ nghe được lời này của Trần Thu Nguyệt, đoán chừng sẽ giật mình.

Lục Dương cươi cười, cũng không để ý nàng tự chủ trương.

"Vậy đặt tên này đi."

Từ Thi gật đầu.

Tên cứ như vậy được định ra, với tư cách là con trai trưởng của Lục Dương, Lục Hạo Nhiên vừa ra đời tất nhiên sẽ gậm chìa khoá vàng, chỉ là nhân sinh trong tương lai, cùng với mấy hài tử khác, tất nhiên sẽ có nhiều mặt hạn chế.

Chuyện này không cách nào tránh khỏi.

Có được thứ này đương nhiên phải mấy đi thứ khác.

Giữa trưa Từ Tú Vân cũng chạy tới.

Nhìn thấy con gái của mình, lại nhìn thấy ngoại tôn vừa sinh, trên mặt vừa có vẻ tự trách lại có vẻ đau lòng.

Nàng là một người cường thế, theo đạo lý mà nói, tuyệt đối không thể cho phép chuyện này phát sinh, con gái của mình, chưa kết hôn mà đã có con....Thế nhưng mà, chuyện này, nàng cũng hữu tâm vô lực.

Còn gái đã tin tưởng người nam nhân này.

Bất luận nàng khuyên bảo thế nào, đều tốn công vô ích, hơn nữa còn sinh con, làm như vậy, cũng không còn đường lùi.

"Mẹ."

Từ Thi nhỏ giọng lên tiếng.

Ánh mắt có vài phần trốn tránh, nhưng lại rất kiên định.

"Mẹ sẽ ở Lục Thành một đoạn thời gian, chờ con khoẻ mạnh rồi về."

Từ Tú Vân trìu mến nhìn con gái.

Từ Thi có chút nghẹn ngào nói: "Mẹ, còn công ty thì sao, mặc kệ?"

"Công ty quan trọng hơn con sao..." Từ Tú Vân nhìn con gái của mình, "Trước kia đều là tại ta, không quan tâm nhiều đến con, Từ Thi, từ sau khi ba con rời đi, con chính là toàn bộ sinh mạng của mẹ."

Hai mẹ con đối thoại với nhau, Trần Thu Nguyệt cùng Lục Dương cũng đều không chen vào.

Trần Thu Nguyệt có chút lúng túng.

Nhìn Lục Dương đánh mắt, hai người cùng rời khỏi phòng.

"Ta có ý định về Giang Thành một đoạn thời gian..."

Trần Thu Nguyệt nhỏ giọng nói.

"Sao vậy, vì mẹ Từ Thi ở chỗ này?" Lục Dương cũng hiểu đại khái được nguyên nhân.

Từ Tú Vân ý định ở chỗ này đến khi con Từ Thi đủ tuổi, Trần Thu Nguyệt cũng có chút lúng túng, cũng không thể ở trước mặt vẹ vợ Lục Dương đi đi lại lại trong nhà được.

"Cũng có ý này."

Trần Thu Nguyệt vốn tính gật đầu, sau đó lại lắc đầu.

"Dì Từ tới nơi này, ta quả thật không thích hợp ở đây, nhưng còn có thể tới chung cư Hoa Đình, cũng không mấy ảnh hưởng, chỉ là, ta cũng muốn về thăm nhà một chút, tính toán thời gian, đã hơn một năm rồi chưa về nhà, có chút nhớ."

Thời điểm tết Nguyên Đán, Lục Dương đem Từ Thi đưa về Kim Lăng, còn Trần Thu Nguyệt ở lại, cùng Lục Dương phụng bồi một chỗ, Lục Dương cũng mang theo nàng về quê mình thắp hương, sau đó ở lại Lục Thanh tiến hành kế hoạch tạo người.

Đại khái là do Từ Tú Vân chạy tới, làm cho Trần Thu Nguyệt cảnh tỉnh, lâu rồi nàng không về thăm người nhà.

"Tốt, để anh lái xe chở em về."

Lục Dương nhẹ gật đầu, rất nhanh đồng ý.

Trần Thu Nguyệt cười cười, nói ra: "Được rồi, được rồi, ta cũng không phải đại minh tinh, cũng không ai nhận biết, vẫn là ngồi tàu hoả đi về cho nhanh, hai tiếng liền đến..."

"Em quyết thế nào đều đươc." Lục Dương nhẹ khẽ vuốt tóc Trần Thu Nguyệt.

Trần Thu Nguyệt nhìn thoáng qua trong phòng, vỗ tay hắn nói: "Sau khi ta rời đi, ngươi phải chăm sóc Từ Thi cho tốt, cùng dì Từ một chỗ chiếu cố nàng, ngàn vạn lần đừng chạy ra ngoài hái hoa ngắt cỏ."

"Nói gì vậy, trừ bọn em ra, ta còn hái hoa ngắt cỏ gì."

Lục Dương vội vàng phủ nhận.

"Đó là do ngươi có lòng mà không có sức, ta sau khi rời đi, liền không nhất định rồi, ngươi ở Thượng Hải có sư tỷ, ở Bắc Kinh có học tỷ, đừng tưởng ta không biết..." Trần Thu Nguyệt liếc nhìn hắn nói

Sau đó cười khúc khích, lại nói: "Trêu ngươi tí thôi, ta về trước chỉnh đốn đồ đạc, sau đó bắt xe rời đi, ngươi nhắn Từ Thi một tiếng không cần nhớ."

Một đầu tóc đỏ bung xoả, xoay người rời đi, nhìn rất tiêu sái.

...

Giang Thành, hoa viên Kiến Nghiện.

Trần Kinh Vĩ bật điều hoà, nhìn xem điện thoại, thoải mái nhàn nhãn hừ hừ.

"Lại kiếm?"

Thê tử từ trong phòng ngủ đi ra, nhìn bộ dạng Trần Kinh Vĩ, liền đoán được chuyện gì.

"Đúng vậy, buổi sáng ta còn đang suy nghĩ, nửa năm nay chúng ta kiếm được nhiều tiền như vậy, có nên đem cổ phiếu bán hết ra khôgn, không ngờ tới buổi trưa lại tiếp tục tăng, đây là ông trời không cho ta bán nha..."

"Lơi bao nhiêu, cho ta xem một chút."

Thê tử bu lại.

Trần Kinh Vĩ đem tài khoản chìa ra.

Lợi nhuận ngày hôm nay, +2202354.

Hai triệu hai.

Thê tử đếm lại vài lần, mới xác định đúng 7 con số.

"Đúng vậy, hai triệu hai." Trần Kinh Vĩ có chút dương dương đắc ý, trước kia, hắn đầu tư cổ phiếu lời nhiều nhất cũng được hơn trăm ngàn mà thôi, ai có thể ngờ tới lúc này lại lời hơn hai triệu.

Đến cả hắn cũng không dám nghĩ tới.

"Đủ kinh người đây, số tiền này, bằng một năm lợi nhuận của công ty chúng ta rồi."

Nữ nhân hết sức kinh ngạc.

"Chuyện này cũng không coi vào đâu, tăng 10% liền đạt trần trong phiên rồi, nếu đổi lại thị trường chứng khoán HK, số tiền này còn tăng nhiều nữa." Trần Kinh Vĩ nói qua.

"Vậy thì mạo hiểm càng lớn."

"Muốn kiếm nhiều tiền phải chấp nhận mạo hiểm." Trần Kinh Vĩ vui tươi hớn hở cười cười: "Lúc trước ta muốn thế chấp phòng ở, ngươi còn không nỡ, hiện biết rõ sự lợi hại của ta rồi chứ, lúc này mới qua nửa năm, tài sản nhà chúng ta đã tăng lên gấp đôi."

Lúc trước sau khi từ Lục Thành quay về, Trần Kinh Vĩ suy nghĩ những lời nói của Lục Dương, cảm thấy đây chính là cơ hội phát tài, liền lấy toàn bộ tài chính ở trong nhà, lại thế chấp nhà ở đi mua cổ phiếu của tập đoàn 91.

Lúc đầu cổ phiếu không nóng không lạnh, mãi cho đến nửa năm trước, CC tuyên bố cho ra mắt hai mẫu xe mới, trở thành xe quốc dân cả nước, với tư cách là một trong những cổ động của CCcar, cổ phiếu của tập đoàn 91 cũng tăng lên chóng mặt.

Vốn của hắn là mười triệu, cho tới lúc này đã biến thành hai mươi hai triệu.

Cổ phiếu tập đoàn Sơn Hải cũng đồng dạng tăng lên, nhưng bởi vì giá trị tập đoàn quá lớn, cũng chỉ tăng lên 10%, xa xa không được như tập đoàn 91.

"Tuy rằng kiếm được nhiều như vậy, nhưng cũng không thể tiêu hoang, trước phải trả nợ ngân hàng lấy lại phòng ở, sau đó chuyện tiếp theo, có thể hỏi Nguyệt Nguyệt, xem Lục Dương thấy thế nào."

Trần mẫu vô cùng lý trí nói.

Nói đến con gái mình, Trần Kinh Vĩ chậc lưỡi, nói ra: "Nha đầu này, tết không về nhà cũng được, nhưng mà hơn một tháng rồi, còn không gọi điện về nhà, giống như quên mất cái nhà này rồi."

"Nhìn bộ dạng ghen tị của ngươi kìa, con gái sớm muộn cũng phải gả đi, còn tưởng nó như hồi còn bé luôn bắm lấy ông sao." Trần mẫu cười nói.

"Hắc hắc, ta đây không phải vì nhớ con sao, nha đầu này, có chồng liền quên cha, nó không gọi điện cho ta, thì để ta gọi điện cho nó." Nhìn thời điểm lúc này đã ba giờ chiều, cổ phiếu cũng sắp dừng giao dịch, Trần Kinh Vĩ lấy điện thoại ra, tìm tìm.

Điện thoại vừa gọi đi.

Ngoài cửa đã vang lên tiếng chuông.