Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1183: Đưa Tiễn




Hốn lễ đúng ngày cử hành.

Hôm nay mặt mày Lý Minh Bác hồng hào, như tắm gió xuân, hắn bình thường rất ít khi uống rượu, nhưng hôm nay lại trên bàn rượu uống đến say mèm.

Nhìn Thẩm Yên mặc váy cưới trắng noãn, Trần Thu Nguyệt không thể che giấu tâm tư hâm mộ của mình, Từ Thi tuy rằng không khoa trương đến như vậy, nhưng vẫn nhỏ giọng nói với Lục Dương, hôm nay Thẩm Yên thật xinh đẹp.

Thẩm Yên hôm nay trang điểm quả thật không tệ.

Có thể nói trong hai mươi năm nay, ngày hôm nay là ngày nàng xinh đẹp nhất.

Kết hôn đối với nữ nhân mà nói, là thời gian quan trọng nhất cả đời, người nào không hy vọng đem mọi mặt tốt của mình bày ra hôm nay, dù cho tốn nhiều tiền cũng đáng giá đấy.

Sau bữa tiệc, mọi người tan cuộc, bởi vì Lý Minh Bác đã uống say, đoán chừng hôm nay nhất định không cách nào tỉnh rượu, Lưu Lỗi cùng Đinh Siêu nói với Thẩm Yên một tiếng, sau đó cáo biệt cùng với những bạn học khác.

Lục Dương lái xe, cùng Siêu ca một chỗ đem Lưu Lỗi đưa đến nhà ga.

''Lần gặp mặt tiếp theo, chính là hôn lễ của ta."

Trước kia chia tay, Đinh Siêu vô cùng tự tin nói.

Lưu Lỗi vỗ vỗ cánh tay của hắn, nói ra: "Vậy cũng không chắc, nói không chừng ta còn nhanh hơn cả ngươi."

"Lần này thì khác, ta đã gặp cha mẹ đối phương rồi."

Siêu ca đắc ý nói.

Lưu Lỗi vẫn như trước chẳng thèm quan tâm: "Ai biết lần này ngươi có chém gió hay không, dù sao ta cũng quá quen rồi."

"Mỏ quạ đen, lần này ngươi phải xem trọng đi."

Siêu ca để ý tới cùng.

Nhìn bộ dạng hai người cãi nhau, Lục Dương cảm thấy thú vị, hắn cười ha ha nói: "Các ngươi nói như vậy, giống như đem ta bỏ ra ngoài rồi nhỉ, nói không chừng người tiếp theo kết hôn là ta đấy."

"Dừng."

Hai người đồng loạt trợn mắt nhìn lại.

Siêu ca cùng Lưu Lỗi đều âm thầm cười lạnh.

Bọn hắn ở đâu không biết trên thân Lục Dương có khoản nợ đào hoa, đem những thứ này xử lý còn không biết bao lâu mới xong, chờ hắn kết hôn, đoán chừng cơm cũng đã nguội.

Cũng có thể nói cả đời này của hắn vô duyên với chuyện kết hôn.

"Kinh thường ta phải không?"

Lục Dương cười cườ.

Đinh Siêu nhìn Trần Thu Nguyệt, Từ Thi còn ở trên xe Lục Dương, nói ra: "Lục ca, cố gắng lên, tranh thủ trước năm bốn mươi tuổi kết hôn là được."

"Siêu ca, như thế nào lại dám xem thường Lục Dương, nói không chừng năm 38 tuổi hắn liền kết hôn sao?" Lưu Lỗi cười hì hì nói.

"Cút."

Lục Dương cạn lời, hai tên này phối hợp cũng quá nhịp nhàng rồi.

Lưu Lỗi nhìn nhìn điện thoại, nói ra: "Được rồi, cũng sắp đến giờ xuất phát rồi, ta liền không nói gì thêm, các ngươi nếu tới Dương Thành chơi, nhất định phải gọi ta, ngàn vạn lần đừng khách khí."

"Nói gì vậy, sao ta có thể khách khí với ngươi chứ? Đi thôi, thanh sơn bất cải, hữu nghị trường tồn."

Siêu ca nói ra.

"Thanh sơn bất cải, hữu nghị trường tồn."

(Câu gốc là Thanh Sơn Bất Cải, Lục Thủy Trường Lưu, chỉ lời tạm biết không có ngày gặp lại, còn câu trên được cải biên chỉ tình bạn trường tồn với thời gian)

Ba người cùng nói ra.

Lưu Lỗi vẫy vẫy tay, quay người rời đi, lần tạm biệt này không biết lúc nào mới có thể gặp lại.

Hốc mắt Đinh Siêu đỏ lên, chờ Lưu Lỗi biến mất trong nhà ga, mới miễn cưỡng khôi phục lại, quay đầu nói ra: "Lục ca, đi tới nhà ta chơi một chút không, trong nhà ta có một phòng máy tính nhỏ."

"Tí nữa còn có việc."

Lục Dương nhìn nhìn Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi.

Nếu như hắn một mình tới đây, khẳng định sẽ tới nhà Siêu ca nhìn xem, hiện tại có hai cái đuôi nhỏ liền coi nhử xong.

Đinh Siêu hiển nhiên cũng hiểu ý, hắn cười nói: "Tốt lắm, vậy đợi lần sau ngươi rảnh tới là được, ta đi trước đây, chiều nay còn có hẹn với muội tử đi xem phim."

"n, vậy sao, vậy chúng Siêu ca sớm ngày ôm mỹ nhân về nhà.''

Lục Dương cười cười.

Cũng không vạch trần hắn.

Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt còn ở trên xe, bên ngoài nhiệt độ quá cao, người lại nhiều, nên vừa rồi Lục Dương cũng không để bọn họ xuống.

"Lưu Lỗi đi rồi sao."

Trần Thu Nguyệt vừa rồi ngồi trên xe cũng nhìn thấy tình cảnh phân biệt.

"Ừ, về Dương Thành rồi."

Lục Dương ngồi vào ghế lái.

"Về sau có thời gian, chúng ta tới Dương Thành chơi, ta khi còn bé có qua bên kia một lần." Trần Thu Nguyệt cười nói, nàng còn tưởng Lục Dương bởi vì chia tay vừa rồi mà thương cảm."

"Được, về sau khắp nơi trên cả nước, chúng ta đều đi một lần."

Lục Dương gật đầu nói.

Từ Thi tuy rằng ngồi ở phía sau, nhưng chờ Lục Dương khởi động xe, cũng thắt chặt dây an toàn, hỏi: "Chúng ta đi đâu đây? Về nhà sao?"

"Không vội, mang hai người các ngươi tới một nơi."

Lục Dương cười nói.

"Đi đâu?"

Trần Thu Nguyệt thấy Tư Thi khá hiếu kỳ, vì vậy liền hỏi giúp.

"Hiện tại không nói, đợi lát nữa các ngươi sẽ biết."

Lục Dương chỉ cười cười không nói.

Ở phụ cận nhà ga đợi một hồi, Lục Dương mới có thể lái xe rời đi.

Thấy hắn thần thần bí bí, Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt cũng không biết gì, Lục Dương muốn mang bọn họ đi đâu?

Bất quá, chắc chắn sẽ không phải đem hai người bọn họ đi bán.

Đại khái khoản nửa tiếng sau, Lục Dương mới đem xe dừng lại, lần này hắn đi ra ngoài cũng chỉ lái chiếc Audi bình thường, cũng không khiến nhiều người chú ý.

Bất quá, hai đại mỹ nữ Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi xuất hiện, ngược lại đưa tới rất nhiều ánh mắt.

"Đến cửa hàng mua sắm sao?"

Trần Thu Nguyệt suy đoán.

Lục Dương vẫn kín tiếng như trước, chờ bọn hắn đi lên tầng ba, nhìn thấy mọi thứ trước mắt, Trần Thu Nguyệt mới mở to hai mắt mà nhìn, trong ánh mắt hiện lên vài phần cuồng hỉ.

Từ Thi cũng rất kinh ngạc.

Không nghĩ tới Lục Dương lại mang các nàng đến chỗ này.

Đây là.

Cửa hàng chụp ảnh cưới.

Hoặc là nói cửa hàng bán áo cưới cũng được.

Lúc trước ở trong hôn lễ của Lý Minh Bác, Lục Dương cũng chú ý tới sắc mặt của Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt, biết rõ các nàng đối với áo cưới của Thẩm Yên hết sức hâm mộ, Lục Dương chỉ có thể dùng cách này, hướng các nàng đền bù tổn thất.

Tiệm áo cưới này, là chỗ tốt nhất ở Lục Thành, trong lúc tiệc rượu, Lục Dương dùng điện thoại điều tra qua, cho nên trực tiếp lái xe tới chỗ này.

Trong tiệm cũng không có quá nhiều người.

Đối với cửa tiệm này mà nói, khách hàng đến đây đều là khách hàng đỉnh cấp, áo cưới chỗ này động một cái là mấy vạn, hơn mười vạn cũng có, dù là đại đa số người mà nói, cả đời chỉ có một lần kết hôn, nhưng cũng không dám cân nhắc đến chỗ này.

"Xin chào tiên sinh phu nhân, hoan nghênh ba người tới áo cưới Bá Tước."

Nhân viên cửa hàng mặc sườn xám khom người vấn an.

Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt thì dửng dưng, Từ Thi thì có chút khẩn trương nhỏ, lặng lẽ cầm chặt tay Lục Dương, Trần Thu Nguyệt thì không thèm quan tâm, kéo cánh tay Lục Dương, kinh hỉ nói: "Ngươi muốn dẫn chúng ta đi chọn áo cưới sao?"

Trần Thu Nguyệt không nghĩ tới, Lục Dương lại dẫn hai người tới chỗ này, đây quả thật quá bất ngờ đi, sáng nay nàng còn hâm mộ bộ dạng mặc váy cưới của Thẩm Yên, nghĩ đến không biết khi nào bản thân mới được mặc váy cưới, không nghĩ tới nguyện vọng lại nhanh được thực hiện như vậy.

Lục Dương ngược lại không muốn uốn nắn lời nói của nàng, cũng không phải chúng ta, cười nói: "Hai người các ngươi đều chọn đi, nếu như thích, chúng ta liền mua vài bộ."

"Thật tốt quá."

Trần Thu Nguyệt sớm không nhịn được nữa rồi, buông tay ra, liền chuẩn bị đi chọn áo cưới, bất quá, chưa đi được hai bước, lại quay về, đem Từ Thi kêu theo.

Cuối cùng nàng cũng không quên khuê mật của mình.