Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1184: Váy Cưới Xinh Đẹp




"Đồng học tiểu Từ, nhìn xem bộ này thế nào? Có phải rất thích hợp với ta không?"

Trần Thu Nguyệt cầm lấy một bộ váy cưới ở trên thân khoa chân múa tay.

Bộ váy cưới này rất đẹp, cũng rất mềm mại, hiển nhiên là được làm từ sợi tổng hợp cao cấp.

"Mỹ nữ, bộ váy cưới này, người mặc lên vô cùng xinh đẹp, ở bên cạnh có phòng thử đồ, ngươi có thể vào thử xem."

Nhân viên tiêu thụ ở một bên vội vàng lấy lòng nói

"Vậy được, để ta vào thử xem."

Trần Thu Nguyệt cũng không khách khí, cầm lấy váy cưới đi vào trong thử đồ, nữ nhân viên tiêu thụ cũng đi theo qua, cẩn thận từng li từng tí đứng ở bên ngoài, còn nói, nếu cần giúp đỡ có thể lên tiếng.

Nhân viên tiêu thụ ở chỗ này đều rất có nhãn lực, biết rõ khách hàng tiềm năng nhìn như thế nào, lần này tổ hợp ba người có chút kỳ lạ, nhưng từ biểu hiện của bọn hắn, khẳng định không thiếu tiền.

Nếu như có thể làm được sinh ý này, phần trăm được trích sẽ không phải ít.

Trong lúc Trần Thu Nguyệt thay quần áo, Từ Thi đứng xem bốn phía, nàng còn không có kiểu dáng mình thích, váy cưới ở chỗ này khá nhiều, đủ để cho nàng lựa chọn nha.

Đồng dạng bên cạnh Từ Thi cũng có nữ tiêu thụ đi theo đề cử, trên mặt tràn đầy nụ cười lấy lòng.

"Tiên sinh, đây là trà tốt nhất ở trong tiệm chúng ta, mời ngài nếm thử."

Một nữ nhân có dáng người mỹ lệ mặc trang phục nghề nghiệp đi tới, trên tay còn mang theo khay trà đi tới bên cạnh Lục Dương.

"Cảm ơn."

Lục Dương đưa tay nhận lấy chén trà, nhìn thoáng qua đối phương.

"Xin chào, ta là quản lý của tiệm váy cưới Bá Tước, chúc mừng tiên sinh sắp đi vào cung điện của hôn nhân, tiệm váy cưới Bá Tước chúng ta là cửa tiệm váy cưới lớn nhất Lục Thành, không quản tiên sinh cần gì, chúng ta đều có thể thoả mãn."

Lục Dương tuy rằng trẻ tuổi, nhưng nữ quản lý cũng không dám khinh thường.

Từ khi ba người bước vào cửa, nàng liền quan sát hồi lâu, không nói thứ khác, chỉ cần nhìn khí chất của người trẻ tuổi này, liền biết không phải loại nhà giàu mới nổi có thể sánh được, khí tức thượng vị giả tự nhiên này, rất khó có thể bắt chước.

Đổi lại khách nhân bình thường, nàng sẽ ít khi tự mình tiếp đãi, chớ đừng nói chi bưng trà đến đây, hiện tại tiến đến, khó tránh khỏi có ý tưởng muốn cùng đối phương kết giao, dù sao kẻ có tiền cũng đều trong một vòng tròn, nếu như phục vụ thoả mãn cho đối phương, hướng người bên cạnh đề cử, như vậy về sau sẽ không phải lo chuyện làm ăn.

"Yên cầu gì cũng có thể thoả mãn."

Lục Dương cười cười.

Nữ quản lý cười vũ mị :"Đương nhiên rồi."

"Ta tới đây cũng chỉ muốn mua vài bộ váy cưới mà thôi, không có yêu cầu gì nhiều."

Lục Dương lắc đầu.

Nữ quản lý này tuy rằng lớn lên không tệ, nhưng so với Từ Thi cùng mấy người khác vẫn chênh lệch một đoạn đấy, hơn nữa, loại người này chính là không thấy mồi không cắn, Lục Dương căn bản không muốn đi trêu chọc, huống chi gần đây Lục Dương đều bị Trần Thu Nguyệt hút cho hư rồi, lại không có ý nghĩa kia.

"Tiên sinh, tiệm chúng ta có thợ chụp ảnh chuyên nghiệp đấy, giá cá cũng không cao."

Nữ quản lý chào hàng.

"Chụp ảnh thì thôi đi, ta sẽ tìm người của mình để chụp."

Lục Dương lắc đầu.

Thân phận của hắn có chút mẫn cảm, coi như là chụp ảnh, cũng sẽ không chọn ngoại nhân, ai biết đối phương có lưu lại file gốc không, hoặc là biết được thân phận của hắn, vậy liền phiền toái rồi.

Hơn nữa tập đoàn Sơn Hải nhiều thợ chuyên nghiệp như vậy, đừng nói là chụp ảnh cưới, coi như muốn quay phim điện ảnh cũng không thành vấn đề, cần gì chạy đi nhờ người ngoài.

Nữ quản lý suy nghĩ về ngữ khí của Lục Dương, không nói gì thêm.

Nàng còn tưởng rằng Lục Dương không tin trình độ chụp ảnh của công ty bọn họ, có thể tìm cơ hội thích hợp, phơi ra một ít thực lực.

Hai người trò chuyện.

Trần Thu Nguyệt từ trong phòng thử đồ đi ra.

Giờ phút này nàng như tiên tử hạ phàm, chói lọi.

"Thật xinh."

Từ Thi sợ hãi than lên một tiếng, miệng nhỏ nhắn biến thành hình tròn.

Đến cả nhân viên ở trong tiệm, bất kể là thật hay giả vờ, đều sợ hãi thán phục lên tiếng.

Lục Dương hạ chén nước, cũng đứng lên.

Không thể không thừa nhận, ánh mắt của Trần Thu Nguyệt không tệ, chọn lựa ra một bộ váy phù hợp với khí chất của nàng, mặc dù chưa trang điểm, nhưng nhìn qua đã rất phù hợp với bộ dạng tân nương trong lòng Lục Dương.

Đứng ở trước gương, Trần Thu Nguyệt đối với bộ dạng của mình lúc này vô cùng tự tin.

"Thế nào?"

Trần Thu Nguyệt cầm lên mép váy cưới, hướng phía Lục Dương đi tới, váy rất dài, đi đường phải cẩn thận từng li từng tí đấy.

"Váy cười không tệ, chủ yếu là do ngươi rất xinh đẹp..."

Lục Dương đánh giá một câu.

Tiếp đó nói ra: "Lấy bộ này đi, xong nhìn mấy bộ khác, chọn thêm vài kiểu."

Từ đầu đến cuối, Lục Dương cũng không hỏi về giá cả.

Trần Thu Nguyệt rất vui vẻ, cứ như vậy mặc váy cưới, giúp Từ Thi chọn đồ.

Rất nhanh.

Từ Thi cũng mặc vào một bộ váy cưới, phối hợp với gương mặt đỏ hồng của nàng, liền biến thành một con thiên nga trắng đang xấu hổ.

"Thật đẹp."

Tự tận đáy lòng nữ quản lý thốt ra một câu.

"Tiên sinh, có thể để cho nhiếp ảnh gia chúng ta chụp cho hai vị phu nhân một tấm không, chúng ta chụp đem lắm, sau đó đem tặng cho các ngươi, nếu như tiên sinh cho phép, chúng ta muốn để lại cho mình vài tấm."

"Chuyện này thì thôi đi.'

Lục Dương lắc đầu.

"Vậy thì thật đáng tiếc."

Nữ quản lý tiếc hận không thôi.

Nguyện vọng nữ quản lý không thành, ngược lại Lục Dương lấy điện thoại ra, trước chụp cho hai người mấy tấm.

Ở trong cửa hàng ngây người một tiếng, cuối cùng Trần Thu Nguyệt lựa chọn năm bộ váy cưới, Từ Thi thì ba bộ, bất quá, dưới sự yêu cầu của Lục Dương, Từ Thi bổ sung thêm hai kiện.

Hai nữ sinh tổng cộng lựa chọn mười bộ váy cưới, những thứ này dùng để chụp ảnh cưới cũng đủ rồi.

Ngược lại bản thân Lục Dương đơn giản hơn hiều, chỉ lựa chọn hai kiện, một kiện âu phục, một kiện trang phục cổ đại.

Mười hai bộ y phục này tổng cộng tiêu phí hơn một triệu rưỡi, ánh mắt Lục Dương cũng không nháy một cái, trực tiếp quét thẻ trả tiền...

Chờ hắn rời đi, nhân viên trong cửa tiệm vẫn còn chưa thoả mãn.

"Quản lý, lão bản này là ai, tiêu nhiều tiền như vậy, đến cả mắt cũng không thèm nháy một cái."

Một nhân viên tiêu thụ mê trai nói.

Một người khác nói ra: "Chủ yếu là còn rất trẻ tuổi, nhìn qua thì tầm hai mươi đi, thời điểm hắn mặc vào âu phục thật có khí chát, đáng tiếc chúng ta có quy định, không thể tuỳ tiện chụp ảnh khách nhân, bằng không ta liền xin hắn tấm hình đấy."

"Lớn lên đẹp trai như vậy, còn rất có tiền, khó trách bạn gái ở bên cạnh đều rất xinh đẹp."

"Hai nữ sinh vừa rồi đều rất xin, còn không phải một loại hình, các nàng sẽ không phải là bạn gái của lão bản đó đi?"

"Tóc đó hẳn là bạn gái, còn người gầy kia có thể là em gái."

....

Nghe nhân viên thảo luận, quản lý nghiêm túc nói: "Được rồi, đừng nghị luận chuyện riêng của khách, biểu hiện của mọi người hôm nay không tệ, tan ca, chúng ta đi ăn mừng một cái."

Chỉ một cuộc sinh ý, khiến các nàng kiếm thêm được không ít tiền, váy cưới cấp cao là món lời sinh ý kếch sù, một lần bán nhiều như vậy, một năm chẳng gặp được mấy lần, hơn nửa công trạng còn KPI tháng này cho bọn họ.

Chỉ là quản lý có chút tiếc nuối, không cùng vị lão bản đẹp trai kia dựng lên quan hệ.

Con người mà, dù sao vẫn có lòng tham không đáy.