Lục Dương biết rõ tiểu tâm tư của Trần Thu Nguyệt.
Đơn giản chính là tuyên bố chủ quyền đi.
Nữ nhân này, có đôi khi quá phức tạp, đôi khi lại quá ngây thơ.
Công ty Lục Dương, đối với nàng mà nói, là một nơi lạ lẫm, xem ra nàng muốn thăm dò chỗ này một chút.
"Tìm ngươi có việc, gọi cũng không thèm nghe máy."'
Trần Thu Nguyệt trừng mắt nhìn.
"Chuyện gì vậy."
Lục Dương cười cười.
Hắn lấy điện thoại ra nhìn, đúng là có mấy cuộc gọi nhỡ, bởi vì đang trong giờ làm việc, nên điện thoại đặt ở chế độ rung, hơn nữa còn nằm trong túi áo, xem chừng để cho nàng tìm thấy cơ hội.
"Hì hì, tí nữa Dung Dung cùng Yến tử muốn qua chơi, các nàng cũng không nói sớm, đột nhiên muốn chạy qua, mà trong nhà cũng không có đồ ăn, vì vậy ta muốn tới công ty ngươi mua trở về, dù sao quanh đây cũng không có nhà hàng nào."
Nghe nói như thế.
Lục Dương cười cười.
Lý do mà nàng lấy ra, đoán chừng suy nghĩ rất lâu đi.
"Ừ, để ta mang ngươi đi, về sau nếu không muốn nấu ăn, có thể tới đây mua, dù sao cũng không xa."
Quay lại văn phòng, Lục Dương đem một tấm thẻ cơm đưa cho Trần Thu Nguyệt.
Trần Thu Nguyệt vui vẻ nhận lấy.
Đi vào nhà hàng dưới tầng hầm, Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt chọn bảy tám món ăn, đóng gói mang về, về phần cơm, Từ Thi ở nhà đã nấu xong.
"Hiện tại đã biết rõ rồi chứ."
Ra khỏi thang máy, Lục Dương cười nói.
"Đã biết, lần sau không cần hỏi ngươi nữa, đồ ăn ở công ty ngươi không tệ."
"Cái đó....Lần sau ngươi có thể mang theo Từ Thi tới đây ăn."
"Biết rồi, ngươi cũng không quên nàng."
...
Thời điểm trở lại biệt thự.
Hứa Dung Dung cùng Thẩm Yên cũng vừa đến nơi.
Trên bàn bày đủ loại hoa quả, nhất định là kiệt tác của Từ Thi.
"Hai người các ngươi tới đây, cũng không sớm nói cho ta biết, may mắn trong công ty Lục Dương có căn tin."
Trần Thu Nguyệt đem đồ ăn đặt lên trên bàn, cầm lấy một quả dưa hấu gặm.
"Đại tỷ, ta cùng Yến tử không phải nói, để cho chúng ta mua đồ ăn tới sao? Do ngươi không đồng ý mà." Hứa Dung Dung nói ra.
Trần Thu Nguyệt hừ lạnh một tiếng: "Các ngươi tới nhà ta ăn cơm, sao có thể để các ngươi mang cơm tới được, mà các ngươi tới khi nào vậy?"
"Vừa mới tới, còn là Từ Thi đón chúng ta đấy, chỗ này thật lớn, nếu không có Từ Thi, chúng ta chỉ sợ muốn lạc đường." Thẩm Yên nhìn một vòng nói ra.
Trần Thu Nguyệt cười nói: "Vậy các ngươi khẳng định đi nhầm cửa, từ cửa chính cư xá tiến vào, liền không xa.... Tiểu khu này là do công ty Lục Dương mua lại, bên trong có rất nhiều nhân viên của công ty."
Hứa Dung Dung có chút hâm mộ nói: "Vẫn là công ty lớn tốt, vừa rồi chúng ta đi xe bus của Sơn Hải Đại Hạ tới đây, chỉ cần đi qua đường liền tới, không cần phải chen lấn trên xe bus công cộng để đi làm."
"Đó là đương nhiên...Dù sao, Lục lão bản cũng là lão bản có tấm lòng nhân hậu."
Trần Thu Nguyệt cầm lấy một chái dâu, đút vào miệng Lục Dương.
"Đúng không, Lục lão bản."
"Ngươi nha, nên bình thường chút đi."
Lục Dương vỗ vỗ tay Trần Thu Nguyệt, đồng học còn đang ở đây đấy.
Trần Thu Nguyệt cười hì hì, không thèm để ý chút nào, gần đây nàng một mình bá chiếm Lục Dương, hiển nhiên tâm tình rất tốt.
"Lục Dương...Ta muốn hỏi một chút, ngươi....Công ty của ngươi còn tuyển người không?"
Hứa Dung Dung đột nhiên nhỏ giọng hỏi.
Các nàng là bạn cùng phòng của Trần Thu Nguyệt, tự nhiên cũng biết được thân phận của Lục Dương, lúc trước ở trong trong học còn giấu kín miệng, từ khi công ty đưa ra thị trường, Lục Dương cũng không còn giấu giếm.
Hơn nữa các nàng thường xuyên cùng Trần Thu Nguyệt nói chuyện phiếm, tự nhiên hiểu rõ ràng.
"Thế nào, ngươi muốn vào làm, không phải đang bồi huấn sao?"
Lục Dương hỏi lại.
Hứa Dung Dung nhẹ gật đầu, nói ra: "Ừ, ta bồi huấn sắp xong rồi, còn hai tháng nữa là tốt nghiệp, đến lúc đó ta nghĩ, công ty của ngươi nếu còn tuyển nhân viên, có thể cho ta vào thực tập, còn không thiếu thì thôi."
"Không thành vấn đề, chờ ngươi học xong, liền trực tiếp đến báo danh là được, đến lúc đó ta sẽ tìm cho ngươi sư phụ hướng dẫn."
Lục Dương cũng không cự tuyệt, dù sao Hứa Dung Dung cũng là bạn cùng phòng của Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt, trong lúc đại học, đối vơi Từ Thi còn rất chiếu cố đấy.
Đối với hắn mà nói, chuyện này cũng chỉ tiện tay mà thôi.
"Vậy thì tốt quá."
Hứa Dung Dung rất vui vẻ.
Gần đây trong lúc bồi huấn, áp lực của nàng rất lớn, dù sao, rất nhiều đồng học đại học đã vào đời kiếm tiền, nàng vẫn còn lấy tiền của cha mẹ để học tập, hơn nữa còn chưa có công ty nào nhận, cơ hội kiếm được việc làm cũng không cao lắm, tiền lương cũng không tốt.
Hiện tại có lời hứa của Lục Dương, nàng liền không cần phải lo lắng, lương lập trình viên ở CC rất cao đấy, đồng học cùng lớp hiện tại của nàng đều mơ ước được vào Csite làm việc.
Chỉ bất quá, mọi người đều biết đây là giấc mộng mà thôi.
Lấy kỹ thuật cùng kinh nghiệm của bọn họ, căn bản còn chưa có tư cách tới ứng tuyển, loại công ty lớn kiểu này, đối với bằng cấp cùng kỹ thuật yêu cầu vô cùng cao.
Nàng thì rất may mắn đấy.
Hứa Dung Dung thầm nghĩ, nếu bạn học cùng lớp biết được tin tức này, khẳng định sẽ rất hâm mộ, đương nhiên, hiện tại không thể nói ra....Hứa Dung Dung cũng biết phức tạp ở trong chuyện này, hai tháng tiếp theo, nàng phải học tập cho tốt, tranh thủ học thêm kiến thức hữu dụng.
Về phần Lục Dương nói tìm người dạy nàng, nàng cầu còn không được, người nào không biết lập trình viên trong Csite đều là hàng khủng, tuỳ tiện tìm một người, kỹ thuật so với lão sư đang dạy học của nàng còn cao hơn.
"Thẩm Yên, còn ngươi, có muốn vào công ty ta làm việc khong?"
Lục Dương nhìn nhìn Thẩm Yên cười hỏi.
Thẩm Yên khoát tay áo nói: "Lục đại lão bản, ta coi như thôi, ta cùng Minh Bác nợ ngươi nhiều lắm, hơn nữa, lấy kỹ thuật này của ta, vào làm không phải khiến người ta chê cười sao, so với chuyện làm lập trình viên, ta thich hợp với kinh doanh hơn."
"Yến tử, ta nếu có cửa hàng như ngươi, cũng không cần đi làm lập trình viên."
Hứa Dung Dung cười nói.
"Dung Dung, sau khi tốt nghiệp đến Csite làm việc, vậy không phải nói, ngươi có thể thường xuyên tìm chúng ta chơi?"
Từ Thi rất vui vẻ.
Bằng hữu của nàng không nhiều lắm, cũng chỉ có mấy người bạn cùng phòng, sau khi tốt nghiệp, bình thường đều trời nam đất bắc, vốn nàng cùng Trần Thu Nguyệt một chỗ đã là rất tốt rồi, hiện tại có thêm cả Hứa Dung Dung.
"Đúng vậy a, bất quá, còn phải đợi hai tháng nữa, ta phải hoàn thành chương trình học mới được, không thể để người khác xem thường."
"Hai thang, rất nhanh liền trôi qua."
Từ Thi nhẹ gật đầu, lại nhìn Lục Dương nói ra: "Yến tử lần này tới đây, còn mang theo tin tức tốt, nói ra cho mọi người biết đi."
"Tin tốt?"
Lục Dương có chút nghi hoặc.
Thẩm Yên từ trong túi xách lấy ra ba tấm thiệp mời, nói ra: "Ta cùng Minh Bác ý định kết hôn vào ngày mùng 8 tháng 10, đến lúc đó ngươi nhất định phải tới nha."
"Các ngươi nhanh như vậy liền kết hôn..."
Lục Dương có chút giật mình.
"Minh Bác cũng không nói với ta."
Lục Dương cầm lấy thiệp mời nhìn qua, phía trên viết xuống tên hắn, còn có thời gian cùng địa điểm tổ chức hôn lễ.
Hôn lễ đươc tổ chức ngay tại Lục Thành, là một nhà hàng chất lượng ở phụ cận trường học.
Thẩm Yên giải thích nói: "Minh Bác nói gần đây ngươi bận nhiều việc, vì vậy không làm phiền ngươi, dù sao chỉ cần đưa thiệp mời cho đại tỷ, các nàng biết, ngươi khẳng định cũng biết."
"Gia hoả này..." Lục Dương cười ngượng một tiếng: "Không nghĩ tới, các ngươi nhanh như vậy..."
"Không nhanh không được...Muốn giấu cũng khôn được."
Hứa Dung Dung cười đùa, ánh mắt còn nhìn vào Thẩm Yến trêu ghẹo.
Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi kinh ngạc không thôi, liền vội vàng hỏi: "Yến tử, ngươi cũng...."
"Ừ ừ ừ, đúng như các ngươi suy nghĩ đấy...." Thẩm Yến có chút đau đầu thừa nhận, sau đó liền cảm thấy có chút không đúng, hỏi: "Cái gì mà ngươi cũng. Chẳng lẽ còn có người khác?"
"Không có không có."
Từ Thi vội vàng lắc đầu.
Trần Thu Nguyệt cười cười không nói.
"Không phải đại tỷ cũng có đi."
Hứa Dung Dung có chút kinh ngạc hỏi.
"Đi đi đi, nếu ta có, khẳng định sẽ nói cho các ngươi biết đầu tiên, chớ đoán mò, cái gì cũng không có." Trần Thu Nguyệt bình tĩnh nói.