Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1180: Không Còn Gì Tiếc Nuối




Buổi chiều Hứa Dung Dung còn có lớp, sau khi ăn cơm trưa xong, liền vội vàng quay về.

Thẩm Yên ở một hồi, phụng bồi cùng Trần Thu Nguyệt, Từ Thi nói chuyện phiếm, sau đó cũng rời đi, bên phía cửa hàng quần áo còn rất bận rộn đấy, hôm nay nàng cũng chỉ dành chút thời gian chạy tới đây...

"Không nghĩ tới Yến tử sớm như vậy đã kết hôn..."

Trần Thu Nguyệt tiễn đưa Thẩm Yên xong, cảm thán một câu.

Nói thật.

Nàng có chút hâm mộ.

Bất quá trong lòng Trần Thu Nguyệt cũng rất rõ ràng, Lục Dương cùng Lý Minh Bác khác biệt, nàng nhận được rất nhiều thứ, định trước cũng phải mất đi một ít, đây là điều không cách nào thay đổi.

Chỉ là, thương cảm cũng khó mà tránh được đấy, nữ sinh nào không hy vọng, mình có một buổi hôn lễ khiến người khác hâm mộ, sau đó một lòng làm vợ, sống quãng đời còn lại.

"Vận khí Yến Tử thật tốt, Lý Minh Bác là một người thành thật."

Từ Thi vừa ăn dâu vừa bình phẩm.

"Người thành thật, hắc hắc, Từ Thi, ngươi về sau đừng đi ra ngoài gọi người khác là người thành thật."

Trần Thu Nguyệt bị Từ Thi chọc cười.

"Vì sao?"

Từ Thi có chút không hiểu.

"Bởi vì hiện tài 'người thành thật', rất nhanh sẽ trở thành người có nhiều suy nghĩ xấu, ngươi bao lâu đã không lên mạng rồi, 'người thành thật' bây giờ bị hại rất thảm nha."

Trần Thu Nguyệt híp mắt, lặng lẽ nhìn Lục Dương.

Gia hoả này ghét nhất bị người khác gọi là người thành thật, nếu Từ Thi nói hắn như vậy, rất dễ bị hắn dùng 'gia pháp' xử trí.

Trong nội tâm nàng âm thầm suy nghĩ.

Nghĩ đến cảnh hôm qua mình bị hắn dùng gia pháp xử lý, trong lòng liền xuất hiện một cỗ cảm giác khác thường.

"A, ta biết rồi."

Từ Thi mấy dạo gần đây khá trầm mê vào thức ăn cùng manga, cũng không chú ý tới nhiều tin tức xã hội, bất quá, nghe được Trần Thu Nguyệt nói vậy, ngược lại cũng hiểu, về sau không thể tuỳ tiện nói người khác thành thật.

"Đồng học tiểu Từ, đồ lạnh không nên ăn nhiều như vậy, hiện tại đã chuyển ra rồi, phòng tập thể dục cũn có, về sau ngươi phải chăm chỉ rèn luyện, biết chưa."

Lục Dương đi tới bên cạnh Từ Thi.

Vừa rồi Từ Thi vẫn luôn một mực ăn dâu, một nửa dâu trong dĩa, rất nhanh đều nằm trong bụng nàng cả rồi.

Từ Thi vội vàng đem quả dâu to nhét vào trong miệng, sau đó phồng miệng lên, nghiêm túc gật đầu.

"Nguyệt Nguyệt, mấy tháng này, việc tập luyện của Từ Thi liền giao cho ngươi giám sát rồi."

Lục Dương hướng Trần Thu Nguyệt nói ra.

Lúc trước dọn nhà, Lục Dương liền làm cho Từ Thi một bản kế hoạch rèn luyện sức khoẻ, còn chuyên môn hỏi thăm bác sĩ cùng thầy thuốc, thân thể Từ Thi không được tốt, quá nhu nhược, sinh con đối với nàng mà nói, vẫn rất mạo hiểm.

Nếu là Trần Thu Nguyệt thì không cần phải lo lắng.

"Đã biết, lão bản, ta cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ."

Trần Thu Nguyệt hì hì cười nói, cũng chạy tới, nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của Từ Thi, nói ra: "Nghe chưa, về sau ngươi phải nghe lời của ta nha."

"Đừng chỉ giám sát Từ Thi không thôi, ngươi cũng phải luyện tập."

Lục Dương nhìn Trần Thu Nguyệt cười cười.

"Để ta giám sát."

Từ Thi giơ tay lên.

"Được."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Nhìn các nàng hoà hợp ở chung, Lục Dương cũng thật cao hứng.

Ít nhất cũng giảm bớt đi phiền não.

...

Chiều tối.

Sau khi ăn cơm tối xong, Lục Dương một mình đi dạo.

"Lục ca."

Một chiếc xe SUV việt dã từ trong gara chạy ra, vừa vặn dừng bên cạnh Lục Dương.

Lục Dương quay người nhìn người trên xe, có chút kinh nagcj, hắn cẩn thận đánh giá một phen, nói: "Mọi rợ, không tệ nha!"

Người lái chính là Tiền Mãn.

Trên xe còn có một người, là Trương Bân.

"Chủ tịch."

Trương Bân cũng liền vội vàng lên tiếng chào hỏi.

Mọi rợ đem xe dừng lại ở ven đường, hai người cũng đều xuống xe.

"Lục ca, chiếc xe này, ngươi biết không?"

Mọi rợ cười ha hả khoe chiếc xe mình mới mua.

"Ha ha Haval H6, xe tốt nha, ngươi mua?" Lục Dương cười hỏi

Nghe thấy Lục Dương biết nhãn hiệu xe của mình, mọi rợ có chút sùng bái nói: "Lục ca, vẫn là ngươi lợi hại, cái gì cũng biết, thời điểm Bân ca giới thiệu cho ta chiếc xe này, ta còn chưa nghe nói qua...Ta vốn định mua một chiếc xe tải đấy, bât quá Bân ca nói, xe tải không được, vì vậy bảo ta mua chiếc này."

"Ánh mắt Trương Bân so với ngươi còn mạnh hơn nhiều, mua xe tải làm gì, ngươi bây giờ cũng là đội trưởng đội bảo vệ rồi, lái xe tải đi chở gạch à, xe này, nhìn thế nào cũng sang hơn xe tải nhiều."

Lục Dương hướng về phía Trương Bân nhẹ gật đầu.

Mọi rợ là bạn chơi từ nhỏ đến lớn, người chất phác trung thục, cũng may ở trong công ty có Trương Bân cùng Tống Lão Hổ chiếu cố đến hắn.

Lục Dương mặc dù là lão bản công ty, nhưng giữa lão bản với bảo an công ty, vẫn có khoảng cách rất lớn, không có khả năng một mực chiếu cố cho Mọi Rợ.

"Lục ca, kỳ nghỉ Quốc Khách có về quê không? Ta lái xe chở ngươi."

Mới có bằng lái, Mọi Rợ vẫn có chút kích động.

"Ngươi còn là tân thủ, tha cho ta đi, cho ta tiền cũng không dám ngồi xe ngươi lái."

Lục Dương tranh thủ thời gian cự tuyệt, coi như quan hệ tốt đến đâu, hắn cũng không dám đem mạng nhỏ của mình giao cho một người mới tập lái xe...,gia hoả này, rất không đáng tin.":

"Kỹ thuật của ta cũng không tệ lắm, Bân ca còn khen không dứt miệng đấy." Mọi Rợ vội vàng nói.

Trương Bân cười cười, nói ra: "Mọi rợ, ta rất cổ vũ ngươi đấy, tay lái của ngươi rất cứng, nhưng muốn lái đường dài, còn phải luyện nhiều hơn nữa, đến lúc đó ngươi chở tiểu Phàm về, hắn rất thông minh, có thể chỉ đường giúp ngươi."

"Trương Bân nói không sai, ngươi muốn lái xe về quê, còn phải học cách đọc map, đừng ở trên đường cao tốc chạy nhầm đường,...Hơn nữa Quốc Khách này ta không về nhà, chờ thời điểm năm mới, nếu về, sẽ để ngươi chở."

Lục Dương nhắc nhở một câu.

Mọi rợ nhẹ gật đầu: :Tốt lắm, Lục ca, ngươi đi dạo trước đi, ta cùng Bân ca chạy đi luyện xe, thật vất vả lắm mới được đến lúc tan ca, ta phải nắm chặt thời gian luyện tập."

"Đi đi đi."

Lục Dương khoát tay áo.

Nhìn Mọi Rợ lái xe rời đi, hắn mỉm cười.

Mọi Rợ cùng Lý Minh Bác khá giống nhau, vận mệnh của hai người đều hoàn toàn thay đổi, Tiền Mãn lúc này đã có nhà ở thị trấn, còn có xe, không giống như kiếp trước, lẻ loi hiu quanh ở trong thôn, sau này người trong thôn đến thị trấn sinh sống, Tiền Mãn lúc đó như một người canh thôn.

Nhưng lúc này hắn ở thị trấn có nhà, còn có cả xe, tuy công việc không thể diện lắm, nhưng có thu thập xa xỉ, điều kiện tốt như vậy, hoàn toàn có thể tìm một nữ tử đàng hoàng kết hôn, cũng không phải chuyện gì khó khăn.

Tiền Tiểu Quyên ở nhà xưởng Hằng Nguyên làm việc, tài nguyên trên tay có rất nhiều, tin tưởng nàng sẽ chọn cho đệ đệ mình một nữ nhân đáng tin cậy.

Đại đa số người trong xã hội, đều truy cầu mấy thứ này, bất kể là Lý Minh Bác hay Mọi Rợ, cũng không thoát được.

Dạo quanh cư xá một vòng, Luc Dương lấy điện thoại ra, gọi điện cho Tiền Vân, hỏi sự tình trong nhà.

Thân thể bà ngoại lúc này rất tốt, hoàn toàn không có dấu hiệu phát bệnh, cửa ải này coi như triệt để đi qua, mấy năm trước ở bệnh viện Giang Thành kiểm tra ra vấn đề, hiện tại không cần Lục Dương nhắc nhở, Tiền Quân hàng năm đều mang bà ngoại đi tới bệnh viện kiểm tra mấy lần.

Hiện tại sinh hoạt tốt rồi, nhi tử kết hôn, còn ôm cháu trai, thân thể bà ngoại càng ngày cnagf tốt, trên mặt cũng tràn đầy sức sống, trạng thái so với lúc ở thôn thì tốt hơn nhiều.

Một mực bảo trì tâm tình như vậy, chỉ sợ còn có thể sống thêm hai mươi năm.

Lục Dương lại gọi điện cho Liễu Thanh Thanh.

Liễu Thanh Thanh lúc này đang ở dưới quê phụng bồi cha mẹ, thời gian trôi qua cũng không tệ, nàng nói với Lục Dương, cây đu đủ trong nhà đã ra trái, hỏi Lục Dương có lấy không, không đợi Lục Dương trả lời, Tiểu Tiểu Thanh đem điện thoại cướp lấy.

Trong điện thoại kêu ba loạn xạ không thôi.