Một tháng sau.
Tập đoàn Sơn Hải, văn phòng tổng giám đốc.
Thư ký Trương Hoa của Lữ Tiểu Vũ, lấy ra một chồng tài liệu.
Lữ Tiểu Vũ hít một hơi cà phê, nhìn Lục Dương thản nhiên ngồi trên chỗ của mình, nói ra: "Một tháng gần đây, giá cổ phiếu của công ty chúng ta dao động không lớn, bất quá, danh tiếng tốt lên rất nhiều, bộ phim điện ảnh mà ngươi quay, coi như không tệ...."
Đồng học Tiểu Vũ rất ít khi khen ngợi người khác.
Nhưng lần này, nàng không thể không bội phục sự anh minh sáng suốt thần võ của lão bản.
Bộ phim điện ảnh này quay quá tốt, ngắn ngủn một tháng, doanh thu phòng vé đã vượt quá 2.6 tỷ, con số này nghe qua liền rợn cả người, so với mấy bộ phim điện ảnh trong năm nay thì nhiều hơn gấp đôi.
Tuy nói 2.6 tỷ rất nhiều, nhưng chính thức đến tay bọn hắn cũng chỉ nhiều hơn ba thành một chút, không đến một tỷ, hơn nữa một nửa số tiền bên trong sẽ được quyên vào ngân sách chữa bệnh bạch cầu, nhưng số tiền còn lại, cũng coi như kinh doanh không lỗ rồi.
Lợi nhuận mấy trăm triệu cũng không coi vào đâu, quan trọng nhất là...danh tiếng của công ty.
Một bộ phim điện ảnh, liền dể danh tiếng của Tập đoàn Sơn Hải hầu như vượt qua tất cả công ty....
Chuyện này không thể không nói, là một chuyện tốt.
Làm cho dân tâm hướng về.
"Bên phía Dược Nghiệp Tam Thạch coi như cũng không tồi."
Lục Dương đại khái nhìn qua tình hình của công ty gần dây.
Từng công ty con đều ổn trọng phát triển, đặc biệt là Sơn Hải Tư Bản, bởi vì lúc trước Lục Dương đầu tư khá 'mát tay', vì vậy Sơn Hải Tư Bản ở trong hệ thống tập đoàn Sơn Hải, chiếm địa vị rất quan trọng.
"Bên phía Dược Nghiệp Tam Thạch rất tốt, năng lực của Lục Dũng rất mạnh, trên cơ bản không xảy ra vấn đề, chỉ là sản lượng không theo kịp, ta đã để bọn họ mở rộng dây chuyền sản xuất."
Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ một chút nói ra.
"Có bên nào cạnh tranh không?"
Lục Dương lại hỏi.
Lữ Tiểu Vũ cười cười: "Tạm thời không có, chủ yếu là giá bán chúng ta quá thấp, cho dù xưởng khác làm theo, trên cơ bản cũng không kiếm được mấy đồng, bọn hắn cũng không chơi trò đốt tiền như chúng ta."
Dùng Gleevec để kiếm lời, trên cơ bản đã bị Dược Nghiệp Tam Thạch chặn đường, đoán chừng rất nhiều công ty dược phẩm đều hận hắn đến nghiến răng đi.
Bất quá.
Lục Dương cũng không rảnh để ý suy nghĩ bọn họ.
Hắn cũng không phải là thương nhân thuần tuý, còn có điểm đạo đức mấu chốt của mình, nếu như có cơ hội, hắn còn rất nguyện ý, vì xã hội mà cống hiến.
Dược Nghiệp Tam Thạch, liền là bước chân đầu tiên.
CCpay là bước chân thứ hai.
Vô luận là hạng mục nào, đối với xã hội, đều phải có sự thúc đẩy phát triển.
Cùng tập đoàn 91 hợp tác sản xuất xe hợi chạy bằng điện, cũng chỉ có thể tính là nửa bước chân.
Nghĩ đến chí nguyện to lớn của Mã lão bản, hy vọng có thể thay đổi tệ nạn trong ngành y, ngày sau nếu có cơ hội, có thể đi thử một chút...
Nghĩ vậy.
Lục Dương nhịn không được cười.
Hắn suy nghĩ nhiều rồi, thiên hạ nhiều chuyện như vậy, hắn nào quản được hết, trước vẫn nên lo chuyện của bản thân đi.
"Đúng rồi, ba mẹ ta nói ta phải cảm ơn ngươi."
Thấy Lục Dương coi trong tài liệu, Lữ Tiểu Vũ nghiêm tú nói ra.
"Hả?"
Lục Dương có chút kinh ngạc.
"Ba mẹ ngươi cảm ơn ta làm gì?"
Lữ Tiểu Vũ đi tới bên cạnh máy đun nước, lại thêm nước vào trong chén, sau đó nói: "Tiểu Bạch chưa kể với ngươi sao? Nàng đứng đầu kỳ thì toàn thành...Nàng nói chuyện này đều là công lao của ngươi."
"Ha ha." Lục Dương cười cười, sau đó lại lắc đầu: "Chủ yếu là do nhà các ngươi gien tốt, bản thân tiểu Bạch đã là thiên tài, bằng không mà nói, coi như ta là thần tiên, cũng không có biện pháp giúp nàng lấy được thành tích như vậy."
Nghe được Lữ Tiểu Bạch khảo thi đứng thứ nhất toàn thành phố, Lục Dương vẫn tương đối kinh ngạc, nha đầu này, trước đây còn là một học bã nha.
"Ba mẹ ta nói, ngươi nếu có thời gian, đến nhà ăn một bữa cơm cảm tạ."
Lữ Tiểu Vũ nhìn lão bản nhà mình.
Lục Dương suy nghĩ một chút: "Ăn cơm thì thôi đi, chút công lao của ta cũng không coi vào đâu, lúc trước giáo sư Lữ cũng giúp ta không ít....Chờ có cơ hội, để ta mời cha mẹ ngươi cùng tiểu Bạch cùng ăn bữa cơm."
"Được.'
Lữ Tiểu Vũ cũng không cưỡng cầu, mặc dù trong lòng có chút thất vọng.
Lục Dương suy nghĩ một chút, còn nói thêm: "Lữ Tiểu Bạch lần này khảo thi tốt như vậy, liền phải ban thưởng cho nàng, ừ, như vậy đi, ngươi nói với nàng có thể lên CC mua sắm, hoá đơn trong vòng 10 vạn, ta sẽ giúp nàng thanh toán..."
"Ý tưởng này không tệ."
Lữ Tiểu Vũ hai mắt rực sáng.
Giỏ hàng mua sắm.
Ngược lại cũng là một phương thức khen thưởng đặc biệt, không biết có thể dùng để kích thụ tiêu dùng không, Lữ Tiểu Vũ không tự giác nghĩ đến chuyện làm ăn.
"Mười vạn hơi nhiều, nàng còn là đứa bé."
Lữ Tiểu Vũ cảm thấy ý tưởng của Luc Dương không tệ, tiểu Bạch khẳng định sẽ rất thích, nhưng mà số tiền này cũng quá nhiều rồi.
Lục Dương lắc đầu: "Đồng học Tiểu Vũ, Tiểu Bạch sắp lên cấp 3, không phải là tiểu hài tử, mười vạn cũng không coi là nhiều, lúc trước ta mua nhiều đồ chơi cho nàng như máy tính, điện thoại....cũng không thấy thành tích của nàng hạ thấp, tiểu Bạch rất có chừng mực..."
Lữ Tiểu Bạch rất thông minh, không chỉ thông minh, so với mấy hài tử cùng tuổi khác, càng lộ ra vẻ thành thục hơn.
Thời điểm lần đầu gặp được nha đầu này, Lục Dương đã cảm thấy nàng không tầm thường, nha đầu đó, lần đầu tiên gặp mặt, liền gọi mình là dượng, rất biết cách giao tiếp.
"Lão bản, bên ngoài có người tới tìm."
Trương Hoa giẫm giày cao gót đi đến.
"Là ai?"
Lục Dương hỏi.
"Một tiểu cô nương rất xinh đẹp."
Thần sắc Trương Hoa hơi có chút quái dị.
"Hả?"
Luc Dương cũng không biết là ai tới tìm mình.
Trương Hoa nói tiếp: "Màu tóc đỏ, rất xinh, trang điểm cũng rất thời thượng."
"Ừ, ta biết rồi."
Nói như vậy, Lục Dương liền biết là người nào, màu tóc đỏ, rất xinh đẹp, ngoài trừ Trần Thu Nguyệt ra thì chỉ sợ không có người khác, nha đầu này, chạy tới công ty làm gì?
Lục Dương bất đắc dĩ không thôi.
Từ một tháng trước, sau khi bọn hắn từ chung cư Hoa Đình chuyển tới bên này, Trần Thu Nguyệt vẫn ồn ào muốn tới công ty Lục Dương nhìn xem, Lục Dương lúc đấy đều lấy lý do công việc bận rộn để từ chối, chủ yếu là do hắn là đại lão bản, tuỳ tiện mang nữ tử tới công ty, nhất định sẽ khiến cho mọi người bát quái, không nghĩ tới, nha đầu này dám tự tiện chạy tới.
Vẫn là Từ Thi bớt lo hơn.
"Để ta xuống xem..."
Lục Dương đứng dậy rời đi.
Lữ Tiểu Vũ nhìn bóng lưng Lục Dương rời đi, miệng hơi lẩm bẩm.
"Tổng giám đốc, tôi ra ngoài trước đây."
Trương Hoa có chút kinh hồn bạt vía, nàng giống như nhìn thấy đồ không nên thấy, cuồng ma làm việc giám đốc Lữ, hình như, hình như có chút ghen hả?
...
Không đến một hồi, Lục Dương thấy được Trần Thu Nguyệt.
Áo ngắn, trang phục hở rốn, phía dưới mặc váy ngắn, làn da trắng nõn được lộ ra ngoài, trên chân đi một đôi xăng đan màu trắng, đôi mắt hoa đào nhìn ngó khắp nơi, nhìn thấy Lục Dương, trên mặt mỉm cười bước nhanh tới.
Thấy nàng muốn nhào về phía trước, Lục Dương đưa tay cẳn lại, cầm lấy tay nàng nói.
"Ngươi chạy tới đây làm gì?"
Hắn phát hiện, nhân viên phụ cận đã sớm quên làm việc.