Trần Thu Nguyệt vừa rồi còn mới cười nhạo Từ Thi, không nghĩ tới rất nhanh liền đến lượt mình, chiếc điện thoại màu trắng đặt ở trên bàn rung lên.
Lục Dương nhìn nhìn.
Hiện thị là 'lão Trần'.
Hẳn là phụ thân của Trần Thu Nguyệt, 'Trần Kinh Vĩ'.
"Ai nha, cha ta phiền quá, gần đây mỗi ngày đều gọi điện cho ta."
Trần Thu Nguyệt hung hăng cầm lấy điện thoại.
"Thúc thúc rất quan tâm ngươi."
Từ Thi che miệng cười nói.
Mới vừa rồi còn cười người khác, hiện tại đến phiên bản thân đi.
"Lão Trần này cũng thiệt là....Ngươi trông nàng một chút, ta đi ra ngoài nghe điện thoại..."
Trần Thu Nguyệt muốn dứng dậy rời đi, nhưng Lục Dương cũng không để cho nàng đi ra ngoài, ngược lại cầm ly nước dưa hấu chậm rì rì uống xuống, Trần Thu Nguyệt nghĩ đến vừa rồi bản thân còn đem Lục Dương kéo xuống ngồi bên cạnh, cũng không có biện pháp, chỉ có thể nhấn nghe.
"Trần Kinh Vĩ, con hiện tại rất bận việc!"
Trần Thu Nguyệt lớn tiếng nói.
"Nguyệt Nguyệt, con bận việc uống sữa sao?"
Phía đối diện truyền đến giọng nói của Trần Kinh Vĩ.
Trần Thu Nguyệt sửng sốt, lập tức nhìn hộp sữa trên tay mình, có chút kinh hãi đứng dậy.
"Đồng chí lão Trần, ba....ba..."
Trần Thu Nguyệt có chút giật mình.
"Ta đứng ngay trước mặt con nè, nhìn ra ngoài đi."
Trần Thu Nguyệt vội vàng nhìn bên ngoài cửa sổ thuỷ tinh, ngoài cửa nhà hàng, một nam nhân mặc áo sơ mi, hơi hơi phát tướng đang đứng ở đó, cười tủm tỉm nhìn vào phía trong, người nọ không phải phụ thân nàng thì còn có thể là ai?
''Lão Trần, sao ba lại chạy tới đây?"
Trần Thu Nguyệt nói xong, vội vàng cúp điện thoại.
Trong lòng của nàng hơi có chút khẩn trương.
Tuy rằng bình thường ở nhà địa vị của nàng rất cao, một chút cũng không sợ cha mình, nhưng mà ngày hôm qua nàng mới quyết định cùng Lục Dương sinh em bé, hôm nay phụ thân tìm tới cửa, trong lòng khó trách khỏi có chút chột dạ.
Hơn nữa phụ thân đến quá đúng lúc đi.
Vừa rồi bản thân còn mới trêu chọc Từ Thi xong, liền lập tức xuất hiện, quả thật chuyên môn chạy tới phá nàng mà.
Lần này Lục Dương cũng không dám ngăn cản, cùng một chỗ đi ra bên ngoài.
Phụ thân Trần Thu Nguyệt đến, bọn hắn đương nhiên phải đi ra chào đón.
Bên kia Trần Kinh Vĩ cũng bước vào cửa.
Nhìn khuê nữ của mình, lại nhìn Lục Dương một chút, cùng với Từ Thi núp ở phía sau, liền vui tươi hớn hở nói: "Ta đây đến đây một hồi, nhìn thấy các ngươi trò chuyện vui vẻ đấy, liền không dám quấy rầy, bất quá bên ngoài quá nóng, nếu không tiến vào trong tránh nóng, ta sợ mình sẽ bị cảm nắng mất thôi."
Trần Kinh Vĩ là một người thoải mái, không có nghiêm túc gia trưởng.
"Lục Dương, cháu chính là người khiến ta cảm thấy chấn động nha."
Nhìn thanh niên trẻ tuổi đứng bên cạnh con gái, trong lòng Trần Kinh Vĩ cảm thán không thôi.
Chẳng ai ngờ tới, thanh niên trẻ tuổi trước kia tới nhà mình ngồi chơi, hôm nay lại có thành tựu như vậy, đã trở thành đại lão bản của một tập đoàn lớn, quả thật giống như nằm mơ vậy.
Biết con gái của mình có quan hệ với Lục Dương, Trần Kinh Vĩ lại xấu hổ không dám khoe khoang ra ngoài, chủ yếu là do không quá thuyết phục, sợ người khác không tin, đương nhiên, cũng có một phần không muốn tìm thêm phiền toái lên người.
Nếu để cho những người bạn kinh doanh của ông biết con rể là chủ tịch tập đoàn Sơn Hải, vậy sau này khẳng định sẽ phiền phức không thôi. Đều là bằng hữu nhiều năm, cũng không tiện từ chối.
"Chuyện này có gì đâu, đều là dựa vào vận khí, Trần thúc thúc lần này tới Lục Thành là thăm Nguyệt Nguyệt sao? Như thế nào không nói cháu tới đón."
Lục Dương cười ha hả mời Trần Kinh Vĩ vào trong.
Lâm Tú Tú đứng trước quầy thu ngân, mới biết được trung niên tử này là phụ thân của Trần lão bản.
Phụ thân của Trần lão bản, vậy chẳng phải là nhạc phụ của Lục ca rồi?
Chỉ là.
Lâm Tú Tú đưa mắt nhìn Từ Thi.
Trong mắt hiện lên vài phần lo lắng, lão bản cùng Từ tiểu thư có quan hệ rất mật thiết.
Đương nhiên.
Đây cũng không phải chuyện mà nàng có thể quản, Lâm Tú Tú không quấy rầy mấy người, chỉ lấy ra menu, đem đồ ăn trưa nay chọn thêm mấy món.
"Đây không phải muốn cho Nguyệt Nguyệt bất ngờ sao?"
Trần Kinh Vĩ ngồi trước điều hoà, vẩy vẩy áo sơ mi.
"Cha, gì mà kinh hỉ chứ, công bằng mà nói chính là 'kinh hãi', cha như thế nào lại chạy tới đây"
Trần Thu Nguyệt phồng miệng hỏi.
Trần Kinh Vĩ cười ha ha nói: "Trước con không phải nói, Lục Dương giúp con mở một nhà hàng trong trường học sao? Ta đến trường học, sau khi nghe ngóng, trường học các con cũng chỉ có một nhà hàng, tuỳ tiện hỏi đường một chút liền tìm được."
"Cha, người tới Lục Thành có chuyện gì đi."
Trần Thu Nguyệt lại hỏi.
"Không nhiều chuyện lắm, chủ yếu là tới thăm con, thuận tiện giúp công ty giải quyết một vài phiền toái nhỏ."
Trần Kinh Vĩ ở chỗ ngồi Lục Dương ngồi xuống.
Nhân viên phục vụ lại dọn lên một ly nước dưa hấu, Lục Dương hỏi: "Trần thúc thúc, cần cháu giúp đỡ gì không?"
Trần Kinh Vĩ khoát tay áo, nói ra: "Không cần, không cần, chỉ là chút chuyện nhỏ, ta tìm mấy người liền giải quyết xong, cho cháu hỗ trợ, thật sự dùng dao mổ heo giết gà rồi, không phải chuyện lớn, cháu yên tâm."
"Vậy là tốt rồi."
Lục Dương cũng không nói gì thêm, nhìn bộ dạng của Trần Kinh Vĩ, có lẽ cũng không phải chuyện gì nghiêm trọng.
Trần Kinh Vĩ húp một ngụm dưa hấu, lại nhìn một chút, nhìn Từ Thi phía đối diện có chút khẩn trương, hỏi: "Cháu chính là tiểu Từ đúng không, ta thường nghe Nguyệt Nguyệt nhắc đến cháu."
"Thúc thúc tốt, cháu là Từ Thi."
Từ Thi vội vàng lên tiếng.
Trần Kinh Vĩ ở Lục Thành còn có công chuyện, thấy con gái sống không tệ, cũng yên lòng xuống.
Vốn hắn không muốn ở lại ăn cơm trưa, bất quá bị Lục Dương giữ lại.
Trên bàn rượu.
Lục Dương phụng bồi Trần Kinh Vĩ uống vài chén, Trần Kinh Vĩ cũng rất vui vẻ, mượn hơi rượu dặn dò Lục Dương phải chăm sóc con gái mình cho tốt, còn nói Trần Thu Nguyệt từ nhỏ đã được nuông chiều, vô cùng bướng, hy vọng Lục Dương rộng lượng....
Điều này làm Trần Thu Nguyệt hết sức bất mãn.
Hai người lại nói đến chuyện nhà.
Trần Kinh Vĩ cao hứng nói gần đây mình đầu tư cổ phiếu lời được rất nhiều tiền, còn là nhờ vào phúc khí của Lục Dương, thời điểm tập đoàn Sơn Hải đưa lên sàn , ngày đầu tiên hắn đã mua một đống cổ phiếu, tuy không phải giá thấp nhất, nhưng hiện tại cũng lời được 30%.
Trần Thu Nguyệt trêu ghẹo nói: "Phụ thân, người bây giờ đầu tư cổ phiếu cũng kiếm được tiền nha."
Trần Kinh Vĩ cười ha ha nói: "Trước kia đều là do thị trường không tốt."
"Ba kiếm được nhiều tiền như vậy, có phải nên cho con gái của mình chút tiền tiêu vặt không?"
Trần Thu Nguyệt hướng về phụ thân đưa tay.
Trần Kinh Vĩ đưa tay vỗ lấy, đem tay nàng đánh một cái, nói ra: "Con bây giờ đã là lão bản, còn tìm ta xin tiền làm gì, ta hiện tại cũng lớn tuổi rồi, kiếm tiền không dễ dàng, ta chưa hướng con đòi tiền dưỡng lão là may đấy."
Phụ tử hai người nói qua nói lại, quấy phá lẫn nhau.
Điều này làm cho Từ Thi ở một bên có chút khẩn trương liền thả lỏng xuống, nhìn hai người đùa giỡn, liền nở nụ cười thẹn thùng, trên gương mặt nhỏ nhắn hiện lên hai má lúm đồng tiền.
Tuy rằng ngoài miệng nói một phần tiền cũng không cho, nhưng trước khi đi, Trần Kinh Vĩ vẫn là chuyển cho Trần Thu Nguyệt năm vạn tệ, tuy rằng con gái lúc này không thiếu tiền, nhưng đây làm tâm ý của người làm cha.
Ai bảo hắn chỉ có một nữ nhi bảo bối này thôi.
Bất quá Trần Kinh Vĩ cũng cảm thấy mỹ mãn rời đi.
Trong phương diện đầu tư cổ phiếu, Lục Dương cho hắn ít đề nghị, đề nghị hắn đem cổ phiếu tập đoàn Sơn Hải bán đi, mua cổ phiếu của tập đoàn 91, điều này làm Trần Kinh Vĩ cao hứng không thôi, cảm giác chuyến đi của mình đáng giá.
Lấy thân phận của Lục Dương lúc này, đề nghị hắn đưa ra không thể nào sai được, trong lòng Trần Kinh Vĩ quyết định, trở về sẽ cùng lão bà thương lượng một chút, cơ hội kiếm tiền cũng không có nhiều, không thể bỏ qua cơ hội lần này.