Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1175: Ta Cũng Muốn Có Một Đứa




Ba ngày sau, Lục Thành.

Chiều tối, cửa lớn Khoa Đại người đến người đi, rất nhiều tân sinh mặc trang phục quân sự đi lui đi tới giữa dòng người.

"Lại đến ngày khai giảng."

Từ cửa Đông xuống xe, Lục Dương nhìn một màn này nói ra.

Trong nháy mắt, bốn năm trôi qua.

Ngày hôm qua như vẫn còn trước mặt, nhưng vẻ non nớt nay đã sớm biến mất không còn, bốn năm trước, hắn cùng bạn mình chả khác gì tân sinh ở đây.

"Mấy ngày sắp tới tôi không dùng xe, anh nghỉ ngơi vài ngày đi."

Lục Dương thu hồi ánh mắt, nhìn tiểu Lâm lái xe nói ra.

Chiếc RR chậm rãi rời đi, Lục Dương dưới ánh nhìn của mọi người đi vào trong cư xá. Mấy năm nay, cư xá cạnh trường đại học có không ít người vào ở, so với trước kia thì náo nhiệt hơn nhiều.

Tầng sáu.

Lục Dương lấy ra chìa khoá mở cửa.

Trên bàn phòng khách đặt đủ loại thức ăn, từ ngoài đã có thể ngửi thấy được hương thơm, trên thân Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt còn mang lấy tạp dề, hai đầu chụm lại với nhau, ở trên điện thoại nhìn gì đó.

"Về rồi à."

Trần Thu Nguyệt trả điện thoại cho Từ Thi, quay đầu vứt một cái mị nhãn.

"Ừ."

Lục Dương cởi áo khoác, treo lên trên giá, đi tới trước bàn, nhìn đồ ăn ở phía trên, gắp lấy một miếng thịt bỏ vào trong miệng, vừa cười vừa nói: "Một bàn đồ ăn này nhất định là do Từ Thi làm đấy"

Sau khi Từ Thi chuyển ra ngoài ở, tay nghề nấu ăn của nàng cũng tiến bộ nhanh chóng, ở trên Csite coi rất nhiều video dạy nấu ăn, hiện tại xưa đâu bằng nay, ngược lại Trần Thu Nguyệt cũng không có tiến bộ gì lớn, nàng bây giờ là bà chủ nhà hàng, chỉ cần há miệng chờ cơm là được rồi..

"Ai nói đây, trong này có một phần công lao của ta đấy."

Trần Thu Nguyệt không đồng ý, tiến lên kéo Lục Dương chỉ chỉ.

"A, món tôm bóc vỏ này là do ngươi làm sao?"

Lục Dương nhìn kỹ một chút.

Đôi mắt Trần Thu Nguyệt nở rộ như hoa đào, triển lộ phong tình, cười hì hì nói: "Thông minh, liếc cái bị ngươi nhìn ra."

"Cái này có gì khó chứ, dù sao ngươi cũng chỉ biết nấu món này mà."

Lục Dương cầm lấy một con tôm ăn thử.

Mặc dù Trần Thu Nguyệt không biết làm nhiều món lắm, nhưng món nào nàng biết làm đều có mùi vị không tồi, dù sao cũng được mẫu thân dạy bảo, hơn nữa còn hỏi qua đầu bếp nhà hàng, mùi vị cũng không tệ.

"Ăn cơm đi."

Từ Thi bưng bát tới.

Trần Thu Nguyệt từ tủ lạnh lấy ra mấy chai bia, đưa cho Lục Dương một chai, tự mình mở một chai, về phần Từ Thi, khẳng định đồ uống có cồn không có phần nàng, chỉ có uống sữa bò...

"Đến, ăn mừng Từ Thi sắp trở thành mẫu thân, chúng ta cạn ly."

Trần Thu Nguyệt cầm lấy chai bia dơ lên cao.

Từ Thi xấu hổ đỏ cả mặt, lặng lẽ nhìn thoáng qua Lục Dương, cũng cầm lấy hộp sữa của mình.

"Cạn ly."

Thấy bộ dạng này của nàng, Lục Dương cười cười, cố ý cùng Từ Thi chạm một cái, sau đó uống một hớp.

Một bữa cơm ăn rất vui vẻ, ăn xong Lục Dương cũng giúp đỡ dọn dẹp, ba người ngồi trên ghế salon, mở ra máy chiếu một bộ phim điện ảnh để xem, Trần Thu Nguyệt tranh thủ thời gian lấy ra báo cáo của bệnh viện cho Lục Dương nhìn.

Lục Dương nhìn một hồi, phát hiện hai người vẫn ở một chỗ, nhìn xem điện thoại.

Tò mò đi qua.

Phát hiện hai người bọn họ đang lựa chọn đồ dùng cho em bé, hơn nữa còn bỏ vào giỏ hàng.

"Nguyệt Nguyệt."

Lục Dương kêu một tiếng.

"Chuyện gì vậy."

"Dù sao chúng ta cũng tốt nghiệp rồi, phải đổi một chỗ ở mới, hoàn cảnh nơi đây không tốt lắm, cũng không phải an toàn."

Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.

Phòng ở bên này, vốn chính dùng để ở tạm thời trong lúc đi học, hiện tại đã tốt nghiệp, không nhất định phải ở lại chỗ này, huống hồ hiện tại coi như hắn đã có chút danh tiếng, rất dễ dàng bị người khác nhận ra.

"A, đổi đi đâu?"

Trong ánh mắt Trần Thu Nguyệt hiện lên nét không nỡ.

"Tới vùng mới giải toả đi, hoàn cảnh bên kia tương đối tốt, ta đã cho người chuẩn bị một căn biệt thự, toàn bộ cư xá đều là của công ty chúng ta, rất an toàn..."

Nghe nói như thế, Trần Thu Nguyệt biết Lục Dương sớm chuẩn bị xong, cũng không nói gì, rời khỏi nơi này, đổi tới một căn biệt thự cũng khá tốt.

"Vậy công việc bên này thì sao?"

Từ Thi suy nghĩ một chút rồi hỏi, nàng có chút bận tâm về vấn đề công tác.

"Bộ manga kia của ngươi không phải hoàn thành rồi sao?"

Lục Dương nhìn nàng.

"Ừ, còn thiếu một chương, ta đã vẽ xong, chỉ cần đăng lên là được."

"Vậy liền không cần quản nữa, sau khi bộ manga này kết thúc, ngươi liền nghỉ ngơi nửa năm, những màu vẽ khẳng định có chất độc hại, còn tận lực không nên tiếp xúc, chờ chuyển vào trong biệt thự, chúng ta lại lắp đặt phòng tập thể dục cùng giải trí, không có việc gì thì ca hát nhảy múa, đi tập thể dục."

Trần Thu Nguyệt đối với việc này rất có hứng thú, vội vàng nói: "Vậy để ta đi an bài."

"Nguyệt Nguyệt, nếu chuyển tới chỗ khác, nhà hàng của ngươi thì sao?"

Từ Thi lại hỏi.

"Nhà hàng."

Trần Thu Nguyệt suy nghĩ một chút, hướng về Lục Dương cười cười nói ra: "Nhà hàng bên này, trước hết giao cho Tú Tú quản lý đi, thời điểm dạo gần đây ta không tới nhà hàng, đều là Tú Tú hỗ trợ quản lý, nàng hiện tại đã là quản lý hợp cách rồi."

"Vậy được, trước cứ quyết định vậy đi, ngày mai chúng ta tới Studio Tiểu Vũ, sau đó tới nhà hàng nhìn xem...Đem những chuyện này xử lý xong, chúng ta liền chuyển nhà."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Một đường bôn ba, Lục Dương cũng có hơi chút mệt mỏi, còn chưa xem xong bộ phim điện ảnh, Lục Dương liền đi vào phòng ngủ.

Nghe được tiếng nước chảy.

Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi đưa mắt nhìn nhau.

"Không phải ta dành với ngươi, nhưng ngươi bây giờ không được."

Nàng rất nghiêm túc nói.

Từ Thi đỏ bừng cả mặt, đẩy cánh tay Trần Thu Nguyệt, dùng thanh âm nhỏ như mèo nói: "Ngươi đi đi, ta đi ngủ..."

Trần Thu Nguyệt cũng không ngại ngùng, nghe vậy vui vẻ đứng lên, hướng về Từ Thi làm ra thủ thế bye bye, sau đó lặng lẽ đi tới phòng ngủ hcính.

Ngoài cửa.

Từ Thi vụng trộm liếc thêm vài lần, cửa phòng ngủ chính cũng không đóng, lộ ra một khe hở nhỏ, nhưng như vậy cũng nhìn không thấy, cũng không nghe được thanh âm nào truyền ra.

Nàng tắt đi TV.

Lại lau lau bàn trà, đứng dậy hướng phòng ngủ của mình đi tới, thời điểm đi ngang phòng ngủ chính, bước chân của nàng chậm lại vài phần, hai mắt lén lút nhìn, tựa hồ nhìn thấy đồ vật đau mắt, liền vội vàng quay về phòng ngủ của mình.

"Hình như Từ Thi mới đi qua."

Trong phòng ngủ chính, Lục Dương dừng động tác, nhìn thoáng qua ngoài cửa.

Dưới chân Trần Thu Nguyệt quần áo lộn xộn, cảnh xuân vô hạn.

"Mặc kệ nàng."

Hai tay Trần Thu Nguyệt nâng lên, ôm lấy cổ Lục Dương, giống như gấu trúc ôm lấy mẹ, ghé vào lỗ tai hắn lặng lẽ nói ra: "Ta cũng phải có một đứa."

Đến cả Từ Thi cũng thăng chức làm mẫu thân, Trần Thu Nguyệt cảm thấy áp lực rất lớn.

Rõ ràng mình mới là người đầu tiên.

Nhưng lúc này lại rớt ở phía sau.

Đối với yêu cầu này, Lục Dương còn có thể nói gì, đương nhiên phải thoả mãn yêu cầu của nàng rồi.

Một đêm nói, gió bên ngoài thổi vô cùng lớn, hai người tập thể dục đến tận khuya mới thiếp đi.

....

"Lão bản, thật muốn dọn nhà sao?"

Trong vườn khởi nghiệp.

Trần Tự đem tài liệu đã xử lý xong đưa tới, sau đó hỏi, vừa rồi đến văn phòng, hắn cũng nghe lão bản nhắc tới.

Hiện tại văn phòng làm việc ở trường học, hầu như đều do Trần Dư phụ trách, vô luận là Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ cũng không có ý định nhúng tay vào, dù sao Tập Đoàn Sơn Hải lúc này cũng quá lớn, với tư cách là một studio về mảng manga, hiển nhiên đã không còn quan trọng.

Dù cho Studio Tiểu Vũ có danh tiếng vô cùng lừng lẫy, luôn nằm trong ba thứ hạng đầu nhưng cũng không được để ý tới nhiều.

Lục Dương nhìn thoáng qua máy tính, giúp đỡ Từ Thi đăng tải chương cuối cùng lên mạng, sau đó nhẹ gật đầu nói: "Chỗ này cũng sắp đến hạn thuê rồi, không cần phải thuê tiếp, bên phía Sơn Hải Đại Hạ còn rất nhiều chỗ trống."

"Đúng vậy, rất nhiều nhân viên ở đây đều hướng tới tổng bộ làm việc."

Trần Dư cười cười, ở trước mặt Lục Dương, hắn cũng không chịu nhiều áp lực.

Cho dù lão bản thật sự rất giỏi.