Hiểu được thân thế của Chu Đình Đình.
Tiền Vân trầm mặc một hồi.
Nhi tử nhà mình đúng là một người không thể khiến người khác bớt lo, bà vốn còn lo lắng cho thái độ người nhà của Chu Đình Đình, nhưng lúc này không cần còn vì điều đó mà lo ngại, nhưng vì sao bà lại không cao hứng nổi.
Nha đầu này.
Vậy mà một người thân còn không có, quá làm cho người khác đau lòng rồi.
"Đình Đình."
Tiền Vân đem đĩa thức ăn để ở một bên, nhẹ nhàng kêu tên Chu Đình Đình.
"A Di, có chuyện gì sao?"
Chu Đình Đình ngẩng đầu trả lời.
Tiền Vân nói: "Lục Dương về sau có bắt nạt cháu, cháu cứ nói với dì."
Ăn xong cơm tối, Lục Dương kêu Chu Đình Đình cùng nhau ra ngoài đi dạo.
Chiều hè, là lúc mát mẻ nhất trong ngày, rất nhiều người sau khi ăn xong, đều thích ra ngoài đi dạo, Lục Dương cố ý tránh nơi nhiều người, cũng là không muốn cùng người khác chào hỏi.
"Thế nào, không doạ sợ em chứ?"
Dọc theo bờ sông tiểu Hoàng đi tới, Lục Dương nói ra.
Chu Đình Đình trừng mắt nhìn, nói ra: "thúc thúc cùng a di đều rất tốt."
"Về sau có phải nên đổi cách xưng hô không."
Lục Dương cười nói.
Chu Đình Đình đỏ bừng cả khuôn mặt, nhẹ gật đầu.
Lần này theo Lục Dương trở về, toàn bộ lo lắng trong nội tâm của nàng đều biến mất.
Lục Dương cũng không như lời tiểu Hoa nói, tuỳ tiện đem nàng quên mất, trong lòng hắn, bản thân chiếm một vị trí rất trọng yếu.
Đi dạo một hồi, trời liền đã tối.
Lúc ngủ, Tiền Vân kêu Chu Đình Đình cùng đi tầng hai, hiển nhiên không có Lục Dương có cơ hội càn rỡ trong nhà.
Trở lại căn phòng nhỏ của bản thân.
Nhìn tấm áp phích ố vàng trên tường, Lục Dương lộ ra tia mỉm cười.
Tính toán thời gian, lúc này đã được bốn năm.
Thật đúng là trôi qua như nước chảy mà.
Bốn năm qua, thay đổi rất nhiều, cũng kiếm được rất nhiều.
Hắn một tay xây dựng tập đoàn Sơn Hải, trở thành một quái vật khổng lồ, chỉ cần đưa ra thị trường, lập tức có thể nhảy lên đỉnh phong, thậm chí có thể trở thành cự đầu trong ngành internet.
Bởi vì hắn nắm giữ cổ phần tuyệt đối, vì vậy coi như phát hành cổ phiếu ra thị trường, bị phân tán đi, hắn vẫn như cũ là đại cổ đông, cho đến lúc đó...
Trở thành người giàu nhất Trung Quốc cũng không còn là mộng tưởng.
Đó cũng không phải là kết quả Lục Dương nhắm tới, nhưng nói lại tới quá nhanh.
Nếu để cho hắn làm lại lần nữa, hắn thậm chí có khả năng, buông tha kế hoạch khởi nghiệp, làm một người tự do tự tại, làm một phú ông bình thường.
Hắn cũng dần hiểu được cảm xúc của Jack Ma khi nói đến Alibaba.
Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nhiều, xí nghiệp càng lớn, áp lực trên thân càng lớn.
Hắn hôm nay còn quá trẻ tuổi.
Bất quá, thả chậm lại bước chân là điều không thể, ngành sản xuất internet chính là như vậy, phải duy trì địa vị người dẫn đầu, nếu một bước rớt lại phía sau sẽ dần thụt lùi, cuối cùng bị thời đại đào thải.
Cần phải luôn đi ở phía trước, đi một bước tính một bước....
Nằm ở trên giường, nhắn tin với Lữ Tiểu Vũ một hồi, hai người hàn huyên thật lâu, mới dần dần đi ngủ.
...
...
Sáng sớm ngày hôm sau.
Lục Dương bị tiếng ồn áo ngoài cửa đánh thức.
"Mẹ, hôm nay sao náo nhiệt như vậy?"
Rửa mặt, hắn nhìn Tiền Vân đang dọn thức ăn hỏi.
"Xuân Dương ca của nhà Lý thúc, hôm nay đi xem mắt, bên phía nhà gái tới không ít người, rất nhiều hàng xóm chạy qua xem náo nhiẹt."
Bữa sáng đã chuẩn bị xong, Tiền Vân cùng Chu Đình Đình làm một đống món, nhiều món ăn, hết sức phong phú.
"Xem mắt sao chạy tới đây làm gì?"
Lục Dương có chút kinh ngạc.
Tiền Vân một bên múc cháo, một bên giải thích: "Nhà gái giống như không thích người ở huyện chúng ta, vì vậy bọn họ chạy tới đây, thuận tiện nhìn điều kiện trong nhà Xuân Dương."
"n."
Lục Dương nhẹ gật đầu, không nói nhiều.
Kiếp trước hôn nhân của Lý Xuân Dương tựa hồ cũng không được hạnh phúc lắm.
Nữ nhân kia cùng hắn kết hôn chưa tới hai năm liền ly hôn, còn đem toàn bộ tiền tiết kiệm của hắn cuốn chạy đi.
Chuyện này đối với hắn đả kích rất lớn.
Thậm chí có một đoạn thời gian rất dài, liền không quay về nhà. Hai vợ chồng lão Lý, đối với nhi tử áy náy không thôi, cũng không thu xếp gì nữa, mãi cho đến khi Lục Dương trọng sinh, vẫn độc thân một mình như cũ.
Không biết có phải lúc này không.
Trong lòng Lục Dương âm thầm suy nghĩ.
"Không qua nhìn xem?"
Lục Vĩ nhấp một ngụm cháo nhìn lão bà nhà mình.
Ông biết tính cách Tiền Vân, nếu như không phải trong nhà có khách, đã sớm chạy đi hóng chuyện.
"Ăn xong đi."
Tiền Vân cực kỳ nhanh đem đồ ăn trên bàn giải quyết, vì tiết kiệm thời gain, thậm chí còn không rửa chén, sau khi ăn xong, lập tức chạy ra ngoài cửa.
Náo nhiệt như vậy, không chạy qua xem, thật giống như bỏ lỡ đi một trăm vạn.
"Mẹ con vẫn như cũ, ưa thích náo nhiệt, lão Lý này, hẳn cao hứng lắm đây."
Lục Vĩ chậc lưỡi cười nói.
Lão Lý không ít lần ở trước mặt hắn phàn nàn, nhi tử nhà mình, hơn ba mươi tuổi còn chưa tìm được đối tượng, vừa rồi ông qua nhìn, ánh mắt lão Lý đã phiến hồng, nhìn qua có lẽ không tệ.
"Ài, còn là Xuân Dương ca tốt, không giống con, đến cơ hội xem mắt còn không có."
Lục Dương cầm lấy một quả trứng vịt, ở trên bàn gõ gõ.
Sau đó hắn cảm giác, đùi của mình bị ai đó ngắt lấy.
Lục Vĩ cười ha hả : "Con cũng đừng suy nghĩ nhiều....Nhanh ăn đi, ngươi không phải nói, còn tới cửa hàng thăm quan sao?"
Giải quyết xong bữa sáng.
Lục Vĩ cầm lấy chìa khoá đi ra ngoài.
Trong sân nhà lão Lý, vẫn như trước kín người hết chỗ, thỉnh thoảng truyền đến tiếng cười nói hoan hô, bên trong nhiều người như vậy, duy chỉ có mỗi mình Lý Xuân Dương không vui lắm, hắn bưng ấm trà, đem nước trà uống hết, rất lâu không rót vào.
"Xuân Dương ca, làm sao vậy, không vui?"
Lục Dương để cho Chu Đình Đình lên xe trước, hắn vốn định kêu Tiền Vân đấy.
"Tiểu Dương...Ài."
Lý Xuân Dương quay đầu nhìn tình cảnh phía trong nhà, sau đó thở dài.
"Làm sao vậy, không thích?"
Lục Dương cười nói.
"Ta cảm thấy, có chút không đáng tin cậy, hơn nữa, cũng không có cảm giác chút nào, cứ như vậy kết hôn.."
Lý Xuân Dương rõ ràng rất xoắn xuýt.
Hắn cũng không muốn cứ như vậy thoả hiệp, chỉ là vì cha mẹ trong nhà quá bức bách, chỉ có thể khuất phục.
Nếu như không phải biết trước kết quả của cuộc hôn nhân này, Lục Dương nhất định sẽ nói, trước kết hôn ở chung, về sau lại có tình cảm,....
Hắn suy nghĩ một chút, nói ra: "Thật không muốn kết hôn, thì không kết hôn chứ sao, nhân sinh của mình không phải thứ để người khác chi phối, cho dù là cha mẹ cũng không được."
"Ngươi thật sự nghĩ như vậy."
Lý Xuân Dương có chút kinh ngạc.
Không nghĩ tới, Lục Dương lại nói như vậy.
Hai ngày nay, tất cả mọi người đều khuyên hắn tiếp nhận, nói hắn lớn rồi, cha mẹ căn bẳn sẽ không thèm nghe suy nghĩ của hắn, hơn nữa hắn còn lớn tuổi, cần êm bề gia thất.
Chỉ có Lục Dương, là không giống với người khác.
"Xuân Dương ca, làm IT khẳng định ta không bằng ngươi, nhưng nói vể cảm xúc, ta cảm thấy ta mạnh hơn ngươi một chút, nếu như đưa ra một quyết định mà mình không thích, nhất định về sau sẽ hối hận."
"Được rồi, Xuân Dương ca, chính ngươi tự suy nghĩ, ta phải đi tìm mẹ mình đây."
Lục Dương đi vào sân nhỏ, đem Tiền Vân đang hóng chuyện kêu về.