Huyện Thanh Sơn thay đổi rất lớn.
Căn nhà Lục Dương lúc này đã trở thành hai tầng, bề ngoài cũng được sớn mới một vòng ,nhìn qua giống như mới được xây đấy, lấy tài lực của Lục gia hiện tại, đổi lại một căn phòng mới cũng là điều dễ dàng, nhưng Lục Vĩ cùng Tiền Vân cũng không quyết định rời đi, đối với chỗ này, bọn họ có tình cảm rất sâu nặng.
Khả năng cao Lục Dương không biết, vì để có được căn nhà này, bọn hắn đã phải cày ngày cày đem, bỏ ra biết bao tâm huyết.
Tiểu Bạch nghe được động tĩnh, liền ngoắt ngoắt cái đuôi chạy ra, sau đó vây quanh Lục Dương chạy quanh không ngừng, lộ ra vẻ đặc biệt hưng phấn.
"Nó tên là tiểu Bạch, là chó nhỏ nhà anh nuôi."
Lục Dương khom người ở trên đầu tiểu Bạch vuốt vuốt.
Chu Đình Đình cũng rất thích chó, ở bên phía khu đại học thành Đông, cũng nuôi một con.
Vây quanh Lục Dương chạy loạn một vòng, Tiểu Bạch lại hiếu kỳ tới gần ông quần Chu Đình Đình hít hà, tựa hồ muốn đem mùi người lạ này nhớ kỹ.
Nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, Lục Vĩ cùng Tiền Vân từ trong nhà ra ngoài.
Ánh mắt tự giác bỏ qua người con trai, nhìn về phía Chu Đình Đình.
Nha đầu này.
Phải là nha đầu Chu Đình Đình mà Lục Dương nói trong điện thoại không.
Lớn lên không tệ, coi như một cô nương xinh đẹp, trang điểm đơn thuần, cũng không phải nữ nhân đẹp nhờ trang điểm, người thế hệ trước, vẫn tương đối ưa thích nữ hài kiểu này.
"Đình Đình."
Tiền Vân mở miệng nói trước.
"Thúc thúc a di tốt."
Chu Đình Đình vội vàng chào hỏi.
Hai người đi tới, trên mặt Lục Vĩ hiện lên nét cười ha hả.
Tiền Vân càng thêm nhiệt tình, giữ chặt tay Chu Đình Đình, nói nói: "Tiểu Dương buổi sáng đã nói, sẽ mang cô nương trở về, bác còn tưởng nó nói giỡn, không nghĩ tới, thật đúng mang mỹ nữ trở về."
Việc kinh doanh càng lớn, trình độ ăn nói của Tiền Vân càng cao.
Lời này khiến cho Chu Đình Đình vốn đang lo lắng, cũng yên lòng xuống, bố mẹ Lục Dương, bộ dạng cũng dễ nói chuyện lắm.
Trên xe, nàng suy nghĩ đủ loại phương án, nhưng đều không xuất hiện.
"A di, đến vội quá, nên cháu không mang theo lễ vật."
Chu Đình Đình nói ra.
Vốn nàng còn mua quà tặng đấy, nhưng bị Lục Dương cản lại, nói là người nhà không cần phải làm vậy, hơn nữa còn là Lục Dương nói xe nàng cũng không có biện pháp.
''Mang gì chứ, quá khách khí đi."
Tiền Vân vội vàng khoát tay nói.
"A Di..."
Chu Đình Đình còn tính nói gì, liền bị Lục Dương cắt đứt.
"A di cái gì chứ, gọi mẹ đi..."
Lời này, khiến Chu Đình Đình vừa thả lỏng liền bắt đầu lo lắng lại, kêu mẹ...Điều này cũng...Không phải nàng không muốn, mà là...
Chu Đình Đình cẩn thận nhìn biểu cảm của Tiền Vân.
Thấy Tiền Vân đang trừng mắt nhìn con mình.
"Ha ha, ta nói giỡn đấy." Lục Dương cười cười.
Hắn cũng không muốn Chu Đình Đình lập tức đổi cách xưng hô, hoặc là để cho mẹ mau chóng tiếp nhận, sự tình gì cũng cần phải có quá trình thay đổi, dù sao đây cũng là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp mặt chính thức.
Bất quá lời vừa rồi, cũng không phải là nói ẩu.
Bị quấy rầy như vậy, quan hệ giữa hai người, càng thêm thân thiết đi không ít.
Tâm lý đã được cởi bỏ, như vậy sự tình phía sau cũng dễ dàng giải quyết.
Lục Dương rất muốn biết suy nghĩ của mẹ mình lúc này, kiếp trước bởi bản thân không có bạn gái, một mực bị mẹ quở trách, làm cho đôi khi hắn sợ không muốn về nhà, hôm nay, hẳn là trong lòng của mẹ bắt đầu có chút phiền não rồi đi, khiến cho Lục Dương có được cảm giác sáng khoái như trả thù thành công.
Về phần phụ thân Lục Vĩ, vẫn ở một bên cười ngây ngô, vì Lục gia hương khói đầy nhà, ông còn ước con mình dẫn thêm mấy chục cô về đấy.
Thời điểm Tiền Vân cùng Chu Đình Đình nói chuyện phiến, ông còn lặng lẽ cho Lục Dương một ngón tay cái.
Phụ tử nhìn nhau cười cười, đều hiểu rõ ý đồ của nhau.
"Ngồi trên xe lâu như vậy, hẳn có chút đói bụng rồi đi, đồ ăn không sai biệt lắm dì đã nấu xong, giờ xào lại mấy món rau, chúng ta liền ăn cơm."
Tiền Vân nhìn nhìn phòng bếp nói.
Chu Đình Đình vội vàng nói: "Không cần nhiều vậy đâu ạ."
"Không nhiều."
"Vậy để cháu giúp dì."
..
Tiền Vân cũng không có cự tuyệt, nàng có một vài lời muốn nói, muốn nói riêng với Chu Đình Đình.
Hai người đi vào phòng bếp.
Lục Dương cùng Lục Vĩ đi tới phòng khách.
Phòng khách lúc này khá sáng đấy, thời điểm cải tạo lại nhà, Lục Vĩ ở trên căn phòng này, mở thêm hai cái cửa sổ khá lớn.
Trước kia Tiền Vân một mực phàn nàn trong nhà quá tối, lúc này vấn đề đã được giải quyết xong.
"Tốt nghiệp rồi."
Lục Vĩ ngồi trên ghế salon, bưng chén lên, thưởng thức một miếng trà thơm.
"n, mấy ngày nữa có thể nhận được bằng rồi."
Lục Dương nói ra.
Lục Vĩ cười cưởi: "Ta nghe mẹ ngươi nói, ngươi ở trường học cả ngày bận rộn, tâm tư không ở trên việc học, còn tưởng không lấy được bằng tốt nghiêp."
"Bằng tốt nghiệp sao có thể không lấy được, trường học cho không, chỉ là học vị thạc sĩ thì hơi khó, bất quá, không thành vấn đề."
Lục Dương tự nhiên không có vấn đề.
Giữ bằng hắn lại, vậy nhà trường sau này không cần học bổng tài trợ nữa sao? Không cần trợ cấp cho giáo sư?
Chỉ khi nào lãnh đạo nhà trường bị lừa đá vào đầu, bằng không sẽ không làm chuyện ngu xuẩn như vậy, hơn nữa, hai ngày trước phụ đạo viên Kiều Khải Minh còn gọi cho hắn, nói trường học muốn sinh viên tốt nghiệp bằng giỏi phát biểu, muốn mời hắn lên nói vài câu, bị Lục Dương dùng lý do không có thời gian từ chối.
"Quan Quan đâu rồi, rất lâu rồi còn chưa gặp nó."
Lục Vĩ nhìn nhìn bên ngoài.
Thấy Tiền Vân cùng Chu Đình Đình còn ở trong phòng bếp bận việc.
"Đi Hong Kong rồi."
Lục Dương suy nghĩ một chút nói ra.
"Con tính thế nào."
Thao tác của nhi tử đối với Lục Vĩ mà nói, đã hoàn toàn vượt qua ông, ông cũng không có đề nghị gì tốt, nhưng mà ở trong lòng, còn là hy vọng con trai mình không phụ Quan Nguyệt.
"Qua ít ngày nữa, con sẽ tới Hong Kong một chuyến, đến lúc đó đi tìm nàng."
Lục Vĩ nhẹ gật đầu.
"Ngươi đã có kế hoạch thì tốt rồi, ngươi bây giờ đã lớn, ta và mẹ ngươi cũng không có gì để nói, cứ theo suy nghĩ mình mà làm là được."
Lục Dương cười cười: "Cha, sinh ý trong nhà thế nào?"
Nhắc đến chuyện này, tâm tình của phụ thân tốt hơn: "Sinh ý không tệ, nếu không phải sáng nay ngươi gọi về, ta và mẹ ngươi lúc này còn ở trong tiệm, hiện tại ở toàn bộ Huyện Thanh Sơn, sinh ý của chúng ta tốt nhất."
Lục Dương đối với chuyện này không ngoài ý muốn.
Nhà xưởng cung cấp hàng giá rẻ, chất lượng lại tốt, hơn nữa còn có nhãn hiệu Hằng Nguyên ở phía sau bảo kê, nếu còn kinh doanh thua đối thủ, vậy cũng quá thất bại rồi.
"Hài tử của tiểu Bá cũng được hai tuổi rồi, lớn lên mày rậm mắt to, thật đáng yêu, đáng tiếc là da của hắn có chút đen giống cha mình, ngươi về rồi, có thể chạy qua xem..."
"A, ngày mai để con qua tiệm nhìn cái."
Lục Dương cười nói.
"Còn có Tiểu Tiểu Thanh, ta và mẹ ngươi lâu rồi chưa gặp, lúc nào..."
Lục Dương biết rõ phụ thân nhớ cháu gái rồi.
Hắn nói ra:" Qua mấy ngày nữa, con sẽ để Thanh Thành về nhà."
"Tốt lắm, tốt lắm."
Lục Vĩ rất vui vẻ.
Trong phòng bếp.
Tiền Vân cùng Chu Đình Đình trò chuyện.
"Nghe nói cô nương tỉnh Tương thích ăn cay lắm, vì vậy dì cố ý mua tiêu Tiểu Mễ đây."
Tiền Vân một bên thái thịt vừa nói.
"Để a di phí tâm rồi."
"Tiểu Dương cũng thích ăn cay đấy, khẩu vị của hai người các con khá phù hợp với nhau." Tiền Vân đem tiêu đổ vào trong nồi, ho một tiếng, lại hỏi :"Người trong nhà cháu vẫn khoẻ chứ?"
Tiền Vân cũng không biết gia cảnh của Chu Đình Đình, chuyện này Lục Dương chưa nói, Tiền Tiểu Hoa cũng không nói với mẹ mình.
"Tình huống nhà cháu, Lục Dương không nói với dì sao?" Chu Đình Đình có chút khẩn trương, nàng sợ Tiền Vân chê gia đình mình.
"Chuyện này, Lục Dương đúng là chưa đề cập qua." Tiền Vân sửng sốt xuống.
Chu Đình Đình khẽ cắn môi dưới, thấp giọng nói ra: "Trong nhà của cháu, chỉ có mình cháu thôi."