Trong hồ nước trăm hoa đua nở.
Trong không khí bao phủ một cỗ mùi thơm hoa.
Tiểu Tiểu Thanh ngồi ở trên ghế, nhìn làn nước không chuyển mắt.
Liễu Thanh Thanh lo cho con gái, ở một bên che chở, sợ không cẩn thận rớt xuống nước, tuy rằng biện pháp phòng hộ ở trong cư xá vô cùng tốt.
Lục Dương nhìn toà nhà cách đó không xa, thấy Lý Minh Bác còn chưa ra ngoài, thu hồi ánh mắt, mỉm cười nhìn con gái, hỏi: "Tiểu Tiểu Thanh, con đang nhìn gì vậy?"
"Nhìn hoa sen đi?"
Liễu Thanh Thanh thuận theo ánh mắt con gái nhìn thoáng qua.
"Không phải."
Tiểu Tiểu Thanh chỉ chỉ mặt nước.
"Ba, có ếch xanh."
"Ếch xanh nha, ở nơi nào, để ba nhìn một chút."
Lục Dương đi đến bên cạnh con gái, thuận theo ngón tay Tiểu Tiểu Thanh nhìn sang, quả nhiên, ở trên một cành lá hoa sen có một chú ếch xanh không nhỏ, màu sắc của con ếch này không khác biệt lắm với lá của hoa sen, nếu không nhìn kỹ, chỉ sợ không phát hiện ra được.
"Đúng vậy nha."
Liễu Thanh Thanh cũng phát hiện.
Nàng có chút kinh ngạc.
"Em còn tưởng Tiểu Tiểu Thanh đang ngắm sen đấy."
"Khuê nữ nhà chúng ta đương nhiên không giống với hài tử nhác khác rồi." Tán dương một câu, Lục Dương bắt đầu trêu chọc lấy con gái: "Tiểu Tiểu Thanh, còn nhớ thơ ba dạy không?"
"Song tiền minh nguyệt quang." (bài thơ Tĩnh Dạ Tứ.)
Tiểu Tiểu Thanh tuổi không lớn lắm, giọng nói non nớt, nhưng đọc thuộc lòng hết sức trôi chảy.
Cái này không uổng phí Lục Dương tốn công dạy bảo.
Thời điểm đám bác gái đi tập thể dục ngang qua, nhìn thấy một tiểu hài tử đọc thuộc bài thơ, liền ném qua ánh mắt kinh ngạc, có người ngừng chân quan sát, có nãi nãi cõng cháu ra ngoài chơi, nhìn thấy cảnh này cũng gõ đầu cháu mình vài cái, khiến nó uỷ khuất oa oa khóc lên.
Tuổi còn nhỏ, còn không hiểu vì sao mình bị đánh.
Tiểu Tiểu Thanh cũng không biết, mình đã làm liên luỵ đến hài tử khác, đọc xong một bài Tĩnh Dạ Tử, lại đọc một bài Nhất Thủ Xuân Hiểu.
Chờ Tiểu Tiểu Thanh đọc thuộc mấy bài thơ, Lục Dương mới lên tiếng: "Ba dạy sẽ cho con bài thơ khác được không nào?"
"Tốt."
Tiểu nha đầu vội vàng nói.
Trong hai mắt của nha đầu này, tràn đầy khát vọng với trí tuệ.
Liễu Thanh Thanh cũng rất vui mừng, vốn cho Lục Dương sẽ đủ loại lý do, thiếu đi cơ hội làm bạn với nữ nhi, hiện tại nhìn qua, hoàn toàn không phải vậy nha, Lục Dương đối với nữ nhi, còn cưng hơn cả chính mình.
Ngay tại thời điểm nàng đang suy nghĩ lung tung.
Lục Dương đứng bên cạnh đã mở miệng.
Dưới ánh mắt mong chờ của tiểu nha đầu, hắn chậm rãi mở miệng, ngữ khí theo vầng nói: "Đại Minh hồ, Đại Minh hồ, trong hồ Đại Minh có hoa sen, trên hoa sen lại có ếch xanh, một nhảy muốn nhún."
Vì không lộ vẻ tầm thường, hắn còn cố ý đổi cóc thành ếch xanh, càng thêm hợp cảnh.
Lục Dương vừa đọc thuộc lòng, Liễu Thanh Thanh liền bật cười lên, lấy tay che miệng hỏi: "Anh học bài thơ này từ chỗ nào vậy?"
"Chuyện này em không biết đâu, đây chính là tác phẩm của đại thi nhân, ta còn biết những bài hát đấy."
"Được rồi, những bài thơ này quá khó học đi, còn chờ Tiểu Tiểu Thanh lớn học đi."
Đùng một tiếng, ếch xanh giống như nghe được thơ của Lục Dương, sợ tới mức nhảy vào trong ao nước, Lục Dương thuận tay đem con gái bế lên.
"Đi thôi, gân thành minh tinh rồi."
Nhìn bốn phía một chút, Lục Dương quyết định rời đi trước.
Vừa rồi hành động đọc thơ của Tiểu Tiểu Thanh, đã đưa tới nhiều sự chú ý của bác gái, nhìn bộ dạng kích động của bọn hắn, Lục Dương thật lo lắng, các nàng có thể tới đây, bàn về đính hôn trẻ hay không.
Khuê nữ của bản thân quá ưu tú, cũng không thể tiện nghi cho người khác, bàn một chút cũng không được.
Tiểu Tiểu Thành nằm trên bờ vai Trần Tự, đọc theo câu thơ mà bố vừa dạy, nàng vừa rồi còn chưa nhớ kỹ, chỉ rõ rõ câu Đại Minh hồ, Đại Minh hồ, trên hồ Đại Minh....Đọc vài lần, nàng quên mất luôn trên hồ Đại Minh có gì, cũng chỉ nhớ mỗi câu Đại Minh hồ....
Ra khỏi cư xá, Lục Dương gọi điện cho Lý Minh Bác, nói chờ ở bên ngoài, không đến một hồi, Lý Minh Bác liền vội vàng rời khỏi cư xá Bắc Môn.
Nhìn thấy một nhà ba người Lục Dương, Lý Minh Bác có chút xấu hổ đấy, dù sao hắn và Liễu Thanh Thanh căn bản chưa thấy qua vài lần.
"Lục ca, chị dâu."
Lên tiếng chào hỏi, Lý Minh Bác sờ lên đầu Tiểu Tiểu Thanh, hỏi: "Tiểu Tiểu Thanh, còn nhớ rõ thúc không?"
"Minh Bác thúc thúc."
Tiểu Tiểu Thanh kêu.
Lý Minh Bác rất vui vẻ, chỉ hận bản thân ra ngoài không mang theo kẹo que, thò tay sờ lên túi, vội vàng nói: "Để tí nữa thúc thúc mua kẹo cho ngươi ăn."
"Cảm ơn thúc thúc."
Thấy tiểu cô nương lễ phép hiểu chuyện như vậy, Lý Minh Bác vô cùng hâm mộ.
"Minh Bác, chớ ghen tị, ngươi cùng Thẩm Yên, đoán chừng cũng nhanh lắm..."
Lục Dương trêu ghẹo nói.
Lý Minh Bác cười một tiếng, nói ra: "Cũng không nhất định, sau khi Lỗi ca trở về, nghe nói bị gia đình an bài đi xem mắt rồi, nói không chừng còn tới sớm cả ta."
Tính cách của Lý Minh Bác chính là như vậy, thận trọng từ trong lời nói đến việc làm, chưa bao giờ nói một câu lỡ lời.
"Ngươi sao không nhắc đến Siêu ca, hắn cũng đi xem mắt đấy?"
Lục Dương cười ha hả mà nói.
"Hắn a....Thôi bỏ đi."
Xét thấy biểu hiện không đáng tin của gia hoả này, Lý Minh Bác một chút lòng tin với Siêu ca cũng không có, gia hoả này chỉ cần không bị người khác hố, xem ra đã là rất may mắn rồi.
"Chuyện này không thể nói trước được..."
Lục Dương cười cười.
Kiếp trước Siêu ca chính là người thứ nhất kết hôn, là người đầu tiên có hài tử, Lý Minh Bác hiện tại còn không biết, một tên phú nhị đại có mười phòng nhỏ được thành thị hoan nghênh thế nào...
Đặc biệt là loại con một như Siêu ca.
Đương nhiên, lời này Lục Dương cũng không nói ra, ai biết có thể xảy ra biến cố gì, tuy rằng kiếp trước Siêu ca ở trong trường học vô cùng thảm, mãi cho đến khi tốt nghiệp mới hết khổ, nhưng đời này hình như càng thảm hơn một chút, không biết lý do vì sao.
"Đi thôi, mang các ngươi ra ngoài."
Tất cả cửa hàng ngoài Bắc Môn, hết chìn phần đều đã là của Lục Dương, hai năm qua một mực giao cho Chu Tử Tình quản lý, cũng khá ngay ngắn rõ ràng, các loại cửa hàng phủ kín cả con đường, hôm nay nghiễm nhiên đã trở thành một con phố buôn bán.
Chỉ cần tiếp tục cho thuê, cũng đủ kiếm đủ bồn đủ bát.
Phía tây Bắc Môn có hai gian cửa hàng trống, đây cũng là do Lục Dương chuyên môn lưu lại.
Bạn thân nhà mình khởi nghiệp, hắn không thể không ủng hộ.
Mở ra cửa cuốn, Lục Dương chỉ chỉ bên trong, nói ra:" Thế nào..."
Bên ngoài nhìn qua không lớn, nhưng được cái rộng, đến cả siêu thị còn có thể mở được, mở một cử tiệm quần áo nhỏ đương nhiên dễ dàng.
Lý Minh Bắc tự nhiên hết sức hài lòng.
Hắn liền vội vàng gật đầu nói: "Rất tốt."
Trong phòng đã có người chuyên môn quét dọn xong, sạch sẽ đấy. Lý Minh Bác hết sức thoả mãn, nếu như ở chỗ này mở cửa hàng quần áo, so với bày quầy hàng không biết mạnh hơn bao nhiêu.
Mấu chốt là, có cửa tiệm này, hắn ở trước mặt gia đình Thẩm Yến, cũng thoáng có thể thẳng lưng.
"Lục ca, cảm ơn."
Lý Minh Bác cảm kích nói.
"Nói gì vậy."
Lục Dương nhét chìa khoá vào trong tay hắn, nói ra: "Nhân viên lắp đặt thiết bị ngày mai sẽ tới, ngươi cùng Thẩm Yên qua xem, đừng để làm xong các ngươi lại không thích...Còn có cửa hàng bên cạnh, cũng để lại cho các ngươi, nếu sinh ý tốt, liền có thể mở rộng, nếu không, mở bán cái khác, dù sao Thẩm Yên cũng không có việc gì làm."
"Lục ca, thật không cần, cửa hàng này đã đủ rồi...."
Lý Minh Bác không nghĩ tới, Lục Dương vậy mà để lại cho hắn hai gian phòng.
"Đừng nói nữa, coi như đây là lần cuối ta giúp ngươi đi."
Lục Dương cố ý nghiêm mặt.
Lý Minh Bác há to miệng, cuối cùng vẫn đem lời nuốt xuống bụng.