Đại học Y Bắc Kinh.
Trong phòng nghỉ, Tống Giai vừa ăn bánh quy, một bên gọi điện thoại.
"Giai Giai tỷ, ngươi không biết đâu, tên Lục Dương này cũng quá đáng đi, nói ta vì không tìm được việc làm nên mới về nhà.''
Nghe được giọng nói trong điện thoại, Tống Giai vui vẻ.
"Đừng nghe hắn nói linh tinh, Lý chủ nhiệm nói ngươi làm không tệ, nếu không phải ngươi quyết chí về nhà, hắn cũng muốn giữ ngươi lại làm việc.''
"Giai Giai tỷ, vẫn là ngươi hiểu rõ nhất..."
"Đương nhiên rồi, dù sao ta cũng sủng ngươi, Viện Viện, ngươi về nhà một mình sao."
"Ừ, đi một mình, từ trường học đến nhà ga có Lục Dương tiễn ta đi."
"Tính ra hắn cũng có lương tâm, không quên nhắc nhở của ta, ngươi trên đường đi cẩn thận một chút, để ý giấy tờ cùng tiền bạc trong túi, ngàn vạn lần đừng giống như lần trước, toàn bộ đều mất cắp."
"Đã biết, không có đâu."
Lâm Viện Viện không quá để ý trả lời.
"Giai Giai tỷ, trước khi đi, Lục Dương còn nói ta hỏi thăm qua ngươi."
"Hắn hỏi ta làm gì?"
Tống Giai để nửa khối bánh quy trên tay xuống, tò mò hỏi.
"Hắn hỏi ngươi bây giờ sống thế nào, ta hoài nghi là hắn cố ý hỏi đấy, hắn cũng không phải không có số của ngươi, còn hỏi ta làm gì."
Tống Giai cười cười.
Lại cầm lấy nốt miếng bánh quy nhét vào trong miệng, hỏi: "Vậy ngươi nói sao."
"Ta đem tình huống hiện tại của ngươi nói ra a, hắn thật là ngốc, đến cả giáo sư Lưu Hiểu cũng không nhận thức, ngươi nói xem, hắn làm sao làm được tác giả a!"
"Đúng vậy, quá ngốc!"'
Tống Giai thuận miệng nói theo nàng, còn nói thêm: "Viện Viện, sau khi ngươi trở về, trong nhà nhất định sẽ cho ngươi đi xem mắt, sớm chút tìm được bạn trai, thời điểm ngươi kết hôn, đừng quên nói với ta."
"Cái gì, ta cả đời không kết hôn."
"Chuyện này cũng không phải do ngươi quản, đều tốt nghiệp đại học, trong nhà khẳng định quan tâm chuyện này, lớn như vậy rồi còn nghĩ không kết hôn, hay là ngươi muốn làm tiểu lão bà của Lục Dương?"
A, ăn nói bậy bạ, ta cúp."
Bên kia nhanh chóng cúp điện thoại.
Tống Giai nhớ lại thời gian học đại học, trên mặt không khỏi lộ ra nụ cười tươi, thẳng đến khi sau lưng truyền tới tiếng bước chân, nụ cười trên mặt nàng mới dần dần thu liễm lại.
Nhìn lại.
"Giai Giai, trưa nay ăn gì chưa?"
Người nói cũng là một nữ sinh, mặc áo khoác trắng, bộ dạng ước chừng hơn ba mươi tuổi, nhìn qua vô cùng thành thục.
"Chưa, bụng không đói, đợi chút làm xong thí nghiệm rồi đi ăn."
Tống Giai đem đồ ăn thu vào túi, đứng dậy nói ra.
"Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, vừa rồi lúc ta tiến vào, bên ngoài có một soái ca, nói tới tìm ngươi, ngươi mau chạy ra xem đi." Nói xong trên mặt nữ nhân cười cười tiếu ý.
"Có người tìm ta?"
Tống Giai nhẹ nhàng nhíu mày.
Nàng đến đây cũng được mấy tháng rồi, ở bên cạnh cũng không quen thân ai cả, sao lại có người tới tìm nàng chứ.
Hay là!
Tựa hồ nghĩ tới điều gì, Tống Giai hơi kinh ngạc, sau đó lắc đầu, tên kia giữa trưa còn cùng Lâm Viện Viện nói chuyện phiếm, coi như đi máy bay cũng không bay nhanh như vậy, huống chi, hắn cũng không biết nàng ở nơi này.
Trong lòng thoáng có chút thất vọng, Tống Giai cũng muốn xem người tới là ai, nói ra: "Đã biết học tỷ, ta đi ra ngoài xem."
"Ừ, đi đi."
Khoát tay áo.
Tống Giai cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, đứng dậy hướng phía dưới lầu đi tới.
Thời điểm đi tới cửa ra vào, nàng mới biết là ai tìm mình, soái ca đúng là không sai, nhưng mà soái ca này trong mắt nàng lại là đồ quỷ sứ đáng ghét, nhìn thấy Tống Giai, đối phương cũng bước nhanh tới, bộ dạng cười đùa tí tửng trong hết sức muốn ăn đòn.
"Tỷ, muốn gặp ngươi, cũng không phải chuyện dễ dàng."
Tống Ngôn tiến lên, đem Tống Giai vừa kéo vừa nói.
"Ngươi tới đây làm gì?"
Tống Giai tưc giận đánh vào tay hắn.
"Đây không phải có chuyện muốn tìm tỷ sao, nhìn phân lượng ta giúp tỷ mấy tháng nay, lúc này, tỷ có thể giúp ta một chút được không...."
Nói xong, Tống Ngôn lấy từ trong túi xách ra một tấm ảnh chụp.
...
Chung cư Hoa Đình.
Một tiếng rầm rầm vang lên.
Nương theo đó là âm thanh kinh hô của tiểu hài tử, một đống gỗ được xếp lên cao, thoáng cái sụp xuống rồi, rơi lả tả khắp nơi...Đổi lại những tiểu hài tử khác, nhìn đống thanh gỗ được mình vất vả xếp cao như vậy đổ xuống, nói không chừng sẽ khóc một mảnh.
Tiểu Tiểu Thanh lại không nói, chỉ tức giận nắm tay lại, ở trên mặt đất nện hai cái, sau đó đem mảnh gỗ xung quanh thu dọn lại, bắt đầu tiếp tục công cuộc dựng tháp của mình.
"Ba, lần này con nhất định thành công, ba tin không?"
"Tin, Tiểu Tiểu Thanh nhất định sẽ làm được!"
Lục Dương khích lệ nói.
Thời gian trôi qua vô cùng nhanh, trong nháy mắt Tiểu Tiểu Thanh đã được hai tuổi, so với hài tử khác ở trong độ tuổi này, nha đầu này vô cùng thông minh, tự chơi một mình cũng rất vui vẻ, giảm đi phiền não cho cha mẹ
Cũng tỷ như hiện tại.
Lục Dương cùng Liễu Thanh Thanh xem tivi, nàng một mình yên lặng chơi xếp gỗ.
Không nhao nhao cũng không khóc, sau khi được cổ vũ, tiểu nha tình lại nhiệt tình mười phần, kế tiếp lần thứ hai nếm thử, lần thứ ba thử,..có thể lả do độ khó quá cao, mấy lần chơi đều lấy thất bại mà kết thúc, cuối cùng vẫn là nhờ Lục Dương hỗ trợ, mới thành công được...
"Phụ tử đồng tâm, mọi thứ hết thảy."
Hai bàn tay lớn nhỏ kích động nắm lại.
Tiểu nha đầu từ trên mặt đất đứng lên, hưng phấn hoa chân múa tay vui sướng.
"Cảm giác Tiểu Tiểu Thanh có thể đi nhà trẻ."
Liễu Thanh Thanh nói ra.
"Con còn quá nhỏ, hơn nữa Tiểu Tiểu Thanh rất ngoan, ở trong nhà cũng không quấy phá."
Lục Dương nhìn chằm chằm con gái một hồi.
Liễu Thanh Thanh nói tiếp: "Đừng nhìn nàng nhỏ, ta cảm giác hài tử ba bốn tuổi, cũng chưa hơn được nàng, học cũng không hơn, đánh nhau càng không hơn được."
"Đó là đương nhiên, không nhìn đây là con gái nhà ai sao, Tiểu Tiểu Thanh."
Lục Dương kêu một tiếng.
"Ba."
Tiểu Tiểu Thanh chạy tới, nhảy bổ vào lồng ngực của Lục Dương.
"Thật mạnh."
Lục Dương ai một tiếng, sau đó đem Tiểu Tiểu Thanh bế lên, đặt ở trên đùi mìn, nói ra: "Tiểu Tiểu Thanh, đếm thử xem, đếm từ một tới một trăm đi, xem mẹ con dạy con thế nào đây?"
"Một, hai, ba, bốn..."
Trong căn phòng rộng rãi, truyền đến giọng nói thanh thúy của tiểu hài tử, từ một đến một trăm, nhiều số như vậy, vậy mà Tiểu Tiểu Thanh cũng không có đọc sai, đọc xong, còn ở trên mặt Lục Dương hôn một cái.
"Ta cảm giác về sau Tiểu Tiểu Thanh học tập, không cần chúng ta quan tâm rồi."
Lục Dương tán dương một câu.
Không thể không nói.
Có người sinh ra đã là thiên tài.
Giống như Lữ Tiểu Bạch vậy, rõ ràng là một hài tử ham chơi, như có đồ chơi dẫn dắt, liền chăm chỉ học tập, lấy được thành tích tốt nhất toàn trường.
Lục Dương cảm thấy Tiểu Tiểu Thanh giống với Lữ Tiểu Bạch.
Chỉ là Lữ Tiểu Bạch di truyền gien học bá từ gia đình, còn Tiểu Tiểu Thanh....
"Đó là do anh quá thông minh, vì vậy con gái mới thông minh như vậy."
Liễu Thanh Thanh muốn đem Tiểu Tiểu Thanh bế qua, Tiểu Tiểu Thanh lại ôm lấy cánh tay Lục Dương, căn bản kéo không qua, nàng cũng đành chịu, buông tay ra.
Tuy rằng Lục Dương bình thường không có nhiều thời gian làm bạn với con gái, nhưng tiểu nha đầu này, tựa hồ thích dính với ba mình một chỗ hơn.
"Đó là đương nhiên, con gái của ta, nhất định là thiên tài."
Lục Dương vui vẻ nói.
Nhìn nhìn bên ngoài, mặt trời đã ngả về tây, một chùm mây chặn ánh nắng mặt trời, Lục Dương ôm con gái đứng dậy, nói ra: "Đi thôi, chúng ta ra ngoài dạo chơi một chút, suốt ngày ở trong phòng ngồi điêu hòa, đối với thân thể hài tử cũng không tốt."
Liễu Thanh Thanh tự nhiên không có ý kiến gì, thay giày, một nhà ba người ra ngoài.
Trước khi ra ngoài, Lục Dương sớm đã gọi cho Lý Minh Bác, nói hắn tới phía Bắc Môn.