Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1157: Hứa Hẹn




Cuối năm 4.

Biện luận tốt nghiệp cũng rất thuận lợi.

Khoa đại dù sao cũng không phải là danh giáo gì, không cần làm khó đệ tử tốt nghiệp, đến cả thời điểm Siêu ca biện hộ một vài vấn đề không trả lời được cũng không sao, cũng bị cho qua hợp cách, chỉ cần đợi qua mấy ngày, liền có thể thuận lợi lấy được bằng tốt nghiệp đại học.

Hoàn tất biện luận, bốn năm đại học cũng theo đó mà chấm dứt.

Đối với đại bộ phận đệ tử bình thường mà nói, điều này cũng có nghĩa là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đã không còn, đi vào xã hội, đều sẽ gặp phải áp lực không cách nào tưởng tượng nổi.

"Về sau tính thế nào?"

Trên đường cái sân trường, một nam hai nữ đi trên đường con đường nhỏ, phía trước Lục Dương là Trần Thu Nguyệt, phía sau là Từ Thi, tổ hợp hai mỹ nữ một soái ca liền thu hút không ít ánh mắt người khác, bất quá nhìn trang phục học sĩ trên thân ba người, những người khác đều biết rõ, bọn họ là sinh viên tốt nghiệp năm nay.

Người nói chuyện chính là Trần Thu Nguyệt, nàng xoay người lại, chậm rãi di chuyển.

"Còn tính thế nào, vẫn giống như trước đây thôi."

Lục Dương cười nói.

Trần Thu Nguyệt trừng mắt nhìn Lục Dương.

"Đừng giả bộ ngốc ngếch, tốt nghiệp xong chúng ta làm sao? Mẹ của ta mấy ngày hôm trước còn gọi điện tới hỏi bóng gió, nói chúng ta quen nhau nhiều năm rồi, sau khi tốt nghiệp lúc nào kết hôn..."

Từ Thi nghe nói như vậy, ngẩng đầu lên sửng sốt.

Hiển nhiên nàng không nghĩ tới vấn đề này.

Lục Dương dừng lại, xoa xoa chán.

Đây đúng là một vấn đề khó giải quyết.

Bốn năm đại học thoáng qua đi.

Trần Thu Nguyệt trong bốn năm đại học, là nữ nhân ở bên cạnh hắn nhiều nhất, trước kia còn đang đến trường, nàng không nhắc tới vấn đề này, hiện tại đã tốt nghiệp rồi, vấn đề này không thể không đối mắt.

"Thế em nghĩ như thế nào?"

Lục Dương hỏi.

Hắn biết rõ Trần Thu Nguyệt khẳng định đã cân nhắc qua vấn đề này.

Cũng mặc kệ Từ Thi ở bên cạnh, Trần Thu Nguyệt dừng lại nói: "Một trận hôn lễ không thể thiếu rồi, đời này ta còn chưa mặc qua váy cưới đâu."

Nói xong, nhìn nhìn biểu cảm Lục Dương.

Nàng lại bổ sung thêm một câu.

"Không cần đăng ký cũng được."

Không đăng ký, chỉ cần một buổi hôn lễ?

Yêu cầu này, Lục Dương không cách nào cự tuyệt, Trần Thu Nguyệt có đôi khi rất tùy hứng, nhưng ở chuyện này, nàng cân nhắc hết sức lý tính, đây cũng là biện pháp tốt nhất.

Làm hôn lễ, để cho cha mẹ người nhà hai bên yên tâm, cũng cho mình một nghi thứ, về phần những thứ khác, tự mình biết được rồi.

"Yên tâm đi, anh sẽ chuẩn bị tốt, không phải chỉ là một buổi hôn lễ, hơn nữa..."

Lục Dương cầm lấy tay Từ THi, dắt nàng tới bên cạnh Trần Thu Nguyệt.

"Không chỉ có nghi thức, những thứ khác, anh cũng sẽ nghĩ cách giải quyết, sẽ không để các em không danh không phận cùng anh một chỗ."

Nghe được lời hứa này.

Trần Thu Nguyệt vui vẻ ra mặt, trong mắt hiện lên nét mừng rỡ.

Vốn cho rằng, chỉ cần một buổi kết hôn là được, không nghĩ tới còn có kinh hỉ như vậy, về phần Lục Dương làm sao mà làm đực, Trần Thu Nguyệt không hỏi, bởi vì nàng rất tin vào năng lực nam nhân của nàng.

"Đây chính là do ngươi nói nha!"

Trần Thu Nguyệt lập tức nói ra, sợ Lục Dương đổi ý vậy.

Từ Thi không lên tiếng, nhưng khẽ cắn môi dưới, nhìn ra, nàng cũng rất kích động.

"Đương nhiên, lời ta hứa, nhất định sẽ làm được."

Lục Dương cười cười.

Nhìn bộ dạng của hai người, một tia áp lực trong lòng hắn cũng bình thường trở lại, cầm tay Từ Thi đặt lên tay Trần Thu Nguyệt, lại đem tay mình cầm ở phía trên.

"Tối đa nhiều nhất hai năm, anh sẽ cho các em một buổi hôn lễ long trọng..."

Hắn rất nghiêm túc cam kết.

Ting ting ting.

Điện thoại vang lên.

Lục Dương lấy ra nhìn nhìn.

Là một dãy số quen thuộc, hắn nhấn nghe điện thoại.

"Được, ta biết rồi, ngươi chờ ta một chút."

Cúp điện thoại, hắn nói ra: "Hai người các em đi về ký túc xá trước đi, anh có chuyện cần phải xử lý."

"Được, ngươi đi đi, đi đi."

Trần Thu Nguyệt bị hạnh phúc bao phủ, cũng không hỏi Lục Dương đi chỗ nào, đã có lời hứa của Lục Dương, nàng cũng không dám yêu cầu xa vời những thứ khác.

Đưa mắt nhìn Lục Dương ly khai.

Trần Thu Nguyệt vui vẻ nói: "Từ Thi."

"Hả?"

Từ Thi ngẩng đầu.

"Đói bụng không?"

"Hơi hơi."

Từ Thi nhìn bụng mình nói ra.

Trần Thu Nguyệt nói: "Ta đột nhiêm cảm thấy đói bụng, chúng ta đi ăn tiệc đi."

"Tốt."

"Đi!"

...

Một lát sau.

Lục Dương đi tới một quán cà phê ven hồ.

Ở bên cạnh cửa sổ, có một bóng người nhỏ nhắn xinh xắn hai tay ôm một ly cà phê lớn, ở bên cạnh ghế nàng, còn đặt một chiếc vally thật to, so với vally của mấy nữ sinh khác thì to hơn rất nhiều.

Không phải người ngoài, chính là Lâm Viện Viện vừa gọi điện cho Lục Dương.

Mắt Lục Dương rời khỏi rương hành lý, mỉm cười đi tới, nói ra: "Hôm nay phải đi rồi sao?"

Lâm Viện Viện đồng dạng cũng tốt nghiệp trong khóa này, sinh viên viện Y Học phải học 5 năm, nên vừa vặn cùng bọn Lục Dương cùng một chỗ tốt nghiệp.

Lâm Viện Viện ngẩng đầu, phát hiện là Lục Dương, đem một ly nước chanh đẩy tới, nhẹ gật đầu nói ra: "Ừ, đặt vé tàu buổi chiều, nghỉ một lát rồi đi."

"Thật sự từ bỏ sao? Không làm bác sĩ nữa?"

Lục Dương hút một miếng nước chanh, nói ra.

"Không làm, không có tiền đồ."

Lâm Viện Viện lắc đầu.

"Đưuọc rồi, ngươi không làm bác sĩ, cũng là một chuyện tốt."

"Có ý gì, ngươi xem thường trình độ của ta?"

Lâm Viện Viện hừ một tiến, chu miệng bất mãn nói.

Vốn hôm nay sắp chia biệt, nàng không muốn so đo với Lục Dương, nhưng gia hỏa này nói chuyện quá khinh người đi.

"Không phải, không phải, ta cảm thấy làm bác sĩ không tốt hơn làm lão bản, lần trước không phải nói rồi sao, trong nhà ngươi có xưởng chăn heo quy mô không tệ, ngươi trở về vừa dễ dàng hỗ trợ."

"Không phải, không phải ta không làm được bác sĩ, mà trong nhà cần ta, nên ta mới từ bỏ."

Lâm Viện Viện rất nghiêm túc nói ra.

"Đúng vậy, đúng vậy."

Lục Dương cười gật đầu.

Một hơi đem ly cà phê trước mặt uống hết, tâm tình Lâm Viện Viện tựa hồ tốt hơn trước rất nhiều, nàng nhìn Lục Dương, nói ra: "Cảm ơn ngươi đã giúp đã ta, về sau còn không biết có cơ hội gặp mặt không, vì vậy, ta nghĩ rồi, ân oán hai người chúng ta xóa bỏ đi!"

"Tốt."

Lục Dương cười cười.

Không nghĩ tới Lâm Viện Viện hẹn bản thân ra đây gặp mặt, hóa ra là vì chuyện này.

Bỏ qua, ngược lại là chuyện tốt.

Chỉ là nha đầu này, thật đúng là thù dai a.

"Ừ, có rảnh tới nhà ta, ta mời ngươi ăn heo sữa quay."

Lâm Viện Viện cầm điện thoại lên nhìn nhìn.

"Ta đi đây."

Dứt lời, đứng dậy chuẩn bị rời đi.

"Đừng vội, không phải nói buổi chiều mới đi sao? Lúc này mới được mấy giờ chứ.''

Lục Dương nhìn thoáng qua đồng hồ, ý bảo Lâm Viện Viện đừng gấp, nói chuyện tiếp.

"Mới vừa rồi còn nói làm hòa, hiện tại đã vội chạy như vậy, ngươi không muốn nói chuyện với ta sao?"

Sắc mặt Lâm Viện Viện ửng đỏ.

Lại ngồi xuống, nói ra: "Còn có chuyện gì mà nói."

"Ví dụ như, Giai Giai tỷ hiện tại của ngươi thế nào rồi, nàng rời đi đã lâu."

Lục Dương nghĩ tới Tống Giai.

Trong nháy mắt, Tống Giai rời đi cũng được một khoản thời gian rồi.

"Ngươi không cùng nàng nói chuyện điện thoại sao?"

Lâm Viện Viện hơi ngoài nghi nhìn xem Lục Dương.

"Không có a, ta cũng không thấy nàng đăng gì trên Weibo, hẳn khá bận đi."

Lục Dương nói ra.

Lâm Viện Viện để điện thoại xuống, rồi mới lên tiếng: "Giai Giai tỷ hiện tại rất lợi hại nha, sau khi nàng về Bắc Kịnh, liền tìm lão sư rất lợi hại học nghiên cứu sinh, ngươi biết Lưu Hiểu không? Chính là sư phụ của nàng..."

"Không biết."

Lục Dương lắc đầu.

Lâm Viện Viện khinh bỉ nói: "Đến cả Lưu Hiểu cũng không biết, còn dám nói mình là tác giả nổi tiếng, Lưu Hiểu là nhân vật truyền kỳ trong giới y học chúng ta, quốc gia chúng ta cũng chỉ có mấy nữ học sĩ y học, đây chính là người được đề danh cho giải thưởng Nobel y học gần đây."

"Đề cử sao?"

"Được đề cử cũng đã rất lợi hại rồi!"

....

Hàn huyên một hồi, Lục Dương cũng biết rõ hiện trạng của Tống Giai.

Vị học tỷ này hiện sống vô cùng tốt, bái danh sư, đang học nghiên cứu sinh, tiền đồ tương lai sáng bừng, đương nhiên, đây cũng chỉ là hâm mộ của người bình thường...

Về phần Lâm Viện Viện, trong nhà có chỗ dựa, coi như không làm bác sĩ, cũng không phải lo về vấn đề cơm áo gạo tiền, coi như cũng có tiền đồ tốt đẹp.