Mấy ngày sau, một chiếc xe thường vụ dừng lại trước một tòa khách sạn năm sao của thành phố An Thái, từ trên xe bước xuống đúng là đoàn người Lục Dương.
Ngoài trừ trước đó nói mang theo Từ Thi dạo chơi thì Trần Thu Nguyệt cũng đi theo, đương nhiên, Trần Thu Nguyệt đi cũng có lý do đấy, nàng lấy lý do đi theo bảo vệ Từ Thi, sợ bị người nào đó khi dễ.
Cái cớ này, Lục Dương cũng không có cách nào cự tuyệt.
Trừ khi hắn thừa nhận, mình mang theo Từ Thi, chính là chuyên môn khi dễ nàng ấy!
Thời điểm đi vào trong khách sạn liền có quản lý cấp cao tiếp đãi.
Bên chỗ tổ chức, cũng sớm vì bọn họ mà chuẩn bị xong nơi ở.
Đi theo nhân viên phục vụ tới tầng 16, nhân viên phục vụ mở cửa một gian phòng.
"Tiên sinh, ngài xem chỗ này thế nào? Nếu như cảm thấy không thích, có thể đổi một phòng khác."
Nữ nhân viên phục vụ cẩn thận từng li từng tí hỏi, bộ dạng nhìn qua có chút khẩn trương.
Điều này cũng không quá kỳ lạ, trước đó, các nàng cũng được bên trên thông báo xuống, biết rõ lần hội nghị này đến đây toàn là đại nhân vật, gia sản cũng phải từ trăm triệu đổ lên, có mấy người chỉ có thể nhìn thấy trên TV, tuy rằng Lục Dương nhìn qua có chút trẻ tuổi, nhưng nàng cũng không dám coi thường chút nào.
Tình huống này, càng trẻ tuổi, bối cảnh càng khó phán đoán, tin tức khách mời thì có đấy, nhưng không phải là thứ một tiểu nhân vật như nàng có thể cầm lấy xem.
Lục Dương nhìn thoáng qua căn phòng.
Là một căn phòng rộng rãi.
Bên trong có lẽ có hai ba phòng ngủ.
"Vậy phòng này đi."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Đi ra bên ngoài, tiêu chuẩn như thế này đã là rất tốt.
Hắn vừa dứt lời, Trần Thu Nguyệt liền kéo tay Từ Thi chạy vào bên trong.
Nhân viên phục vụ tiếp tục nói.
"Tiên sinh, nếu có gì cần phục vụ, có thể trực tiếp gọi điện xuống quầy thu ngân chúng ta."
"Ừ, đã biết."
"Vậy tiên sinh, tôi đi trước, bảy rưỡi tối nay sẽ diễn ra yến hội, có lẽ sẽ có người chuyên môn lên thông báo cho ngài."
Xác định đối phương không có yêu cầu gì khác, nhân viên phục vụ liền quay người rời đi, Lục Dương cũng đóng lại cửa phòng, nhìn thoáng qua hai người trong phòng, hắn liền cởi áo khoác treo lên giá.
"Tối nay, em cùng Từ Thi ngủ phòng bên kia."
Trần Thu Nguyệt từ trong một căn phòng đi ra.
Ba gian phòng ngủ, nàng chọn gian lớn nhất.
"Thoải mái đi."
Lục Dương ngáp một cái, duỗi cái lưng mệt, ngồi liệt xuống ghế salon.
Ngồi xe một ngày, quả thật có chút mệt mỏi.
Từ Thi thì bưng một ly nước ấm tới, sau đó đưa cho Lục Dương, lại đứng sau lưng hắn, ở trên bả vai nhéo nhóe, tuy rằng không hợp tiêu chuẩn, nhưng hiệu quả vẫn có.
"Một mình ngươi ngủ sẽ không cô đơn lạnh lẽo chứ?"
Trần Thu Nguyệt nhìn thấy Từ Thi ân cần như vậy, nhếch miệng, liền ngồi xuống đối diện với Lục Dương, nàng tự nhận so với Từ Thi thì mình kém cẩn thận hơn.
"Vậy làm sao bây giờ? Nếu không, đêm may Từ Thi qua ngủ với anh đi, em ngủ một mình."
Lục Dương cười cười nói ra.
Sau đó hắn có cảm giác, khí lực đang bóp trên cổ, tăng thêm một chút, quay đầu lại, sắc mặt Từ Thi có chút hồng hồng, chân tay luống cuống đứng ở một bên.
"Không được, không được."
Trần Thu Nguyệt vội vàng lắc đầu.
"Đã nói rồi, Từ Thi cùng ta phải ở cùng một chỗ, có phải không Từ Thi..."
Bị Trần Thu Nguyệt nhìn chăm chú lên thân, Từ Thi nhẹ gật đầu.
Thấy thế, Trần Thu Nguyệt rất đắc ý, nhìn Lục Dương nói ra: "Xem đi, nếu không ngươi hỏi Từ Thi, xem nàng tối nay muốn ở cùng ai, ta tuyệt đối sẽ không cưỡng cầu..."
Chuyện này còn chưa phải cố ép sao?
Lục Dương im lặng.
Từ Thi da mặt mỏng, nếu để nàng lựa chọn, nhất định sẽ nói ở cùng Trần Thu Nguyệt cùng một chỗ, bất kể có bắt buộc hay không, nàng đều lựa chọn như vậy, chuyện này vốn không có lựa chọn thứ hai.
"Vậy thì thôi đi, anh ở một mình là được."
Lục Dương lắc đầu.
Thấy bộ dạng buồn rầu của Lục Dương, Trần Thu Nguyệt vui vẻ ra mặt, cầm lấy chai nước khoáng trên bàn, vặn mở ra liền uống một ngụm, sau đó đứng dậy, đi tới bên cạnh Lục Dương, ngồi xuống gần hắn, sau đó ở bên tai nhỏ giọng nói ra.
"Đừng nóng đừng nóng, nếu không, đêm nay chúng ta ở chung một chỗ..."
Lời này.
Trần Thu Nguyệt nói rất nhỏ đấy.
Chỉ có một mình Lục Dương là có thể nghe được, đến cả Từ Thi đứng ở một bên cũng không biết hai người nói gì, nàng mở to hai mắt, vẻ mặt vô tội.
Cũng không biết, mình bị Trần Thu Nguyệt đem bán mất.
"Hả?"
Lục Dương ho khan một tiếng.
Hắng giọng một cái.
Sau đó có chút kinh ngạc nhìn Trần Thu Nguyệt.
Mấy lời Trần Thu Nguyệt vừa nói, hắn tuyệt đối không nghĩ tới đấy.
Nữ nhân này, tâm tư đố kị mạnh như vậy, vậy mà nguyện ý cùng người khác một chỗ sao?
Tuy rằng Từ Thi giống như người hầu nhỏ của nàng.
Thật không?
Hay là đang thăm dò.
Lục Dương rất muốn gật đầu đáp ứng.
Dù sao, loại cơ hội ngàn năm có một này. Nhưng mà nghĩ tới chỗ mình đang ở hiện tại, hỏa diễm trong lòng liền dập tắt không ít, đây là chỗ nào, vẫn nên thôi đi, ở trên địa bàn của người khác, cũng nên cẩn thận một chút.
Đông ca ở hải ngoại còn bị người ta tính kế, vạn nhất trong phòng này có camera giám sát, vậy hậu quả....
(Đông ca- Lưu Cường Đông, người sáng lập JD, ông dính vào bê bối hiếp dâm ở bên Mỹ....)
Tuy rằng loại khả năng này rất thấp.
Nhưng vẫn phải phòng ngừa vạn nhất đi.
Chỉ cần có đủ lợi, sự tình gì cũng làm được, người nào có thể bảo chứng, rằng phòng ở trong khách sạn này, liền nhất định an toàn đấy.
"Chớ nói lung tung, anh không phải người như vậy!"
Lục Dương đẩy Trần Thu Nguyệt, nghiêm túc nói.
Lần này đến phiên Trần Thu Nguyệt kinh ngạc.
Vừa rồi còn rõ ràng động tâm mà.
Như thế nào lại nghiêm túc vậy rồi.
Thay đổi thế này cũng quá nhanh đi.
"Thật không, cơ hội chỉ đến một lần a, bỏ lỡ, về sau cũng đừng nghĩ tới."
Trần Thu Nguyệt tiếp tục thăm dò.
"Lần sau, lần sau đi."
Lục Dương còn khoát tay áo.
Ý chí của hắn rất kiên định.
"Nguyệt Nguyệt tỷ, hai người thi thầm to nhỏ chuyện gì vậy."
Thấy hai người một mực thì thầm với nhau, Từ Thi rất nghi hoặc, nhịn không được hỏi.
"Nguyệt Nguyệt nói nàng đói bụng, hỏi lúc nào chúng ta đi ăn, bụng của ngươi có đói không?"
Lục Dương ngẩng đầu nói ra.
Từ Thi lắc đầu: "Không đói, không phải trên xe đã ăn rồi sao?"
Tuy rằng kỳ quái loại chuyện này có gì đâu mà thì thầm, nhưng Từ Thi vẫn nghiêm túc đề nghị: "Nguyệt Nguyệt tỷ, nếu ngươi đói bụng, có thể gọi điện xuống quầy lễ tân, nói bọn họ mang đồ ăn lên."
"Được rồi, được rồi, không cần làm phiền người ta, cứ để bụng tối ăn đi, bảy giờ tối nay có yến hội, đến lúc đó chúng ta cùng nhau xử lý." Trần Thu Nguyệt ngược lại cũng không đối, một mực ngồi trên xe, cũng không vận động gì nhiều.
Chuyện yến hội, nàng vừa rồi cũng nghe nhân viên phục vụ nói.
Hai nữu sinh đi thu dọn hành lý.
Lục Dương uống chút nước, nằm trên ghế salon nghỉ ngơi.
Thời điểm năm giờ chiều, Lương Vân Hải gọi điện tới, với tư cách là người kế nghiệp tập đoàn 91, hắn cũng nhận được lời mời, vốn định qua bái phỏng Lục Dương một chút, biết được tí nữa có yến hội, liền ước định tí nữa gặp mặt.
Bảy giờ tối.
Thay đổi một thân trang phục, Lục Dương mang theo Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt rời khỏi phòng.
Trần Thu Nguyệt mặc một bộ lễ phục dạ hội màu trắng, không lộ ra vai, chỉ để lộ ra hai xương quai xanh ra ngoài, bộ lễ phục tôn lên dáng người hoàn mỹ của nàng, kết hợp với mái tóc đỏ, lộ ra vẻ gợi cảm lại vô cùng xinh đẹp.
Từ Thi thì ăn mặc đơn giản hơn nhiều, tuy rằng nàng cũng thử mặc lễ phục, nhưng cũng không quá ưa thích, liền đổi sang quần áo thường ngày, mang theo một cái túi nhỏ, thoạt nhìn giống như thư ký nhỏ đi theo.
Tổ hợp như vậy, ngược lại nhìn vào rất hợp lý.
Ba người ngồi thang máy đi tới tầng cao nhất, đi vài bước, liền tới sảnh chính.