Đại sảnh yến hội, khách khứa rất đông, đến cả đại nhân vật người bình thường chỉ có thấy ở trên TV, ở chỗ này cũng dễ dàng nhìn thấy, đến cả minh tinh nổi tiếng ở chỗ này, cũng chỉ là phụ gia thêm vào.
Trong đám người này, có hai người được nhiều người vây quanh nhất.
Một người mang theo mắt kính, nhìn rất nhã nhặn, người còn lại không cao, bộ dạng có chút giống như người ngoài hành tinh.
Trần Thu Nguyệt sớm chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng nhìn thấy nhiều đại nhân vật như này, trong lòng vẫn run lên, yến hội cấp cao như này, nếu không phải đi theo chân Lục Dương tới đây, chỉ sợ nàng cả đời còn không được tiếp xúc.
Không thấy được mấy minh tinh nổi tiếng kia cũng chỉ là vật trang trí sao?
Từ Thi nhìn xung quanh một vòng.
Cũng kinh ngạc há hốc mồn, thấy có người chú ý tới đây, hơi hơi cúi đầu, trốn sau lưng Lục Dương.
"Lục lão bản."
Có người chào hỏi.
Lục Dương quay đầu qua nhìn, trên mặt liền hiện lên nụ cười.
"Tiểu Lương tổng."
Người chào hỏi đúng là bằng hữu cũ của Lục Dương, Lương Vân Hải, người sẽ nối nghiệp tập đoàn 91 sau này, hắn hôm nay, cũng không phải lẻ loi một mình đi tới, bên cạnh cũng mang theo bạn gái.
Nữ nhân này ăn mặc cũng rất sag trọng, không ti khoongp hèn, nhìn khí độ trên thân liền biết đây không phải người bình thường, xa xa không phải mấy tiểu minh tinh, võng hồng có thể so được.
"Vị này hẳn là chị dâu đi?"
Lục Dương chào hỏi.
Lương Vân Hải kêu bạn gái mình lên, bước nhanh tới, cùng Lục Dương năm tay, nói ra:" Tiểu Hà, giới thiệu cho em biết, đây là Lục Dương, chủ tịch tập đoàn Sơn Hải, anh đã từng kể qua với em."
"Chủ tịch Lục thật trẻ tuổi."
Đôi môi nữ nhân khẽ mở, cười tươi như hoa đào, lúc nói chuyện khiến cho người ta có cảm giác thoải mái dễ chịu.
"Cũng không trẻ mấy, cũng đầu hai rồi."
Lục Dương bình tĩnh đùa giỡn.
Hắn đồng dạng cũng giới thiệu Từ Thi cùng Trần Thu Nguyệt cho Lương Vân Hải.
Khách tới nơi này tham dự bữa tiệc cũng không ít, nhưng Lục Dương cũng không quen nhiều người lắm, cũng chỉ có Lương Vân Hải là hơi thân, đây cũng là do hắn không gia nhập vào vòng tròn cấp cao, coi như là cùng công ty khác làm ăn, cũng đều là Lữ Tiểu Vũ đi chào hỏi.
Thấy Lương Vân Hải chủ động đi tới chào hỏi Lục Dương, cũng có người chú ý tới bên này, sau đó bọn họ bàn luận với nhau, suy đoán thân phận Lục Dương.
Tới được nơi này, cũng không phải là người đơn giả, bọn họ cũng không vì Lục Dương trẻ tuổi mà tỏ ra khinh thường.
Tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống, Lục Dương cùng Lương Vân Hải hàn huyên.
"Biết rõ mục đích của yến hội này không?"
Lương Vân Hải lặng lẽ nói ra.
"Không phải hợp tác cùng phát triển sao?"
Lục Dương cười cười.
Đương nhiên.
Hắn tự nhiên cũng biết yến hội này tổ chức ra làm gì, lần này hắn tới tham dự cũng vì mục đích của mình, không chỉ là trao đổi hợp tác đơn giản, nếu không, cũng không nhiều đại lão cấp cao tự mình tham gia thế này.
Song Mã đã đến, dê đầu đàn trong mảng Internet đều đến đông đủ.
"Thái Sơn Hội"
Lương Vân Hải hạ thấp thanh âm, nói ra ba chữ.
Thấy bộ dạng nghi ngờ của Lục Dương, hắn còn tưởng Lục Dương không biết rõ tình hình, vì vậy giải thích nói: "Gần đây hoàn cảnh kinh doanh bên nước ngoài không được tốt lắm, rất nhiều công ty bản địa bên kia chèn ép các công ty đến từ Trung Quốc, vì vậy lần này có người đưa ra ý kiến, mở rộng thành viên của Thái Sơn Hội lên, như vậy trong quá trình kinh doanh bên nước ngoài, cũng có thể giúp đỡ lẫn nhau, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn."
(Có phúc cùng hưởng, có họa cùng chịu.)
"Sợ bị người khác bắt nạt, nên ôm nhau lại sưởi ấm?"
Lục Dương cười nói.
Lương Vân Hải cười ha ha hai tiếng, nhịn không được cười lớn.
Hắn nhắc nhở.
"Lời này cũng không thể để người khác nghe được, bằng không liền mất mặt đấy."
Lục Dương nói không sai, chỉ là lời của hắn có chút khó nghe, dù sao người trong Thái Sơn Hội đều là đại lão cấp cao đây, bọn họ có thể không cần tiền nhưng phải cần mặt mũi.
"Thế nào, có ý tưởng gì không?"
Lương Vân Hải hỏi.
Sau khi biết rõ mục đích của chuyến đi này, Lương Vân Hải cũng rất xoắn xuýt, không biết mình có nên tham dự vào không, cho nên mới hỏi ý kiến của Lục Dương, dù sao dưới suy nghĩ của hắn, Lục Dương tuy nhỏ tuổi hơn mình, nhưng ánh mặt tuyệt đối vượt qua đại đa số người ở đây.
"Ta không chơi đâu."
Lục Dương lắc đầu.
"Vì sao?"
Lương Vân Hải có chút kinh ngạc, vốn còn muốn dò xét Lục Dương một chút, không nghĩ tới hắn lại trực tiếp từ chối như vậy.
Theo đạo lý mà nói, đây rõ ràng là chuyện tốt mà.
Dù sao cũng không bị mất gì, hơn nữa còn thu thêm một đám đồng bọn để hợp tác.
Lục Dương cười cười, quay đầu nhìn Từ Thi nói: "Có tăm không?"
Từ Thi tìm tìm bốn phía, không phát hiện ra, còn là Trần Thu Nguyệt gọi nhân viên phục vụ tới, lấy tới một hộp tăm nhỏ.
Lương Vân Hải rất nghi hoặc, không biết Lục Dương muốn làm gì, còn chưa ăn cơm đâu đấy, lấy tăm làm gì chứ.
Lục Dương mở ra hộp tăm, từ bên trong lấy ra một chiếc, hai tay bấm xuống, đùng một tiếng, cây tăm gãy đôi.
"Một cá nhân đơn độc không đấu được."
Lương Vân Hải lập tức nói ra.
Hắn cảm giác Lục Dương muốn biểu đạt loại ý tứ này.
Nghe được Lương Vân Hải nói, Lục Dương cũng không nói gì, mà lấy thêm hai ba cây tăm nữa, đồng dạng bẻ một phát, toàn bộ đứt gãy.
Lương Vân Hải nhíu nhíu mày.
Cuối cùng Lục Dương còn lấy ra một đống tăm nữa, dùng sức bẻ xuống, thoáng có chút cứng rắn, nhưng cuối cùng toàn bộ cũng đều gãy.
Đem đống tăm gãy ném qua một bên.
Lục Dương bình tĩnh nói.
"Trước mặt sức mạnh tuyệt đối, nhiều người đứng chung một chỗ, cũng chỉ là đám ô hợp mà thôi, không đáng nhắc tới."
Nói xong.
Lục Dương nhìn về phía mọi người trong đại sảnh, cười cười.
"Loại tổ chức hiệp thương kinh doanh này, phía trên sẽ không đồng ý đâu."
"Phía trên..."
Lông mày Lương Vân Hải khẽ híp lại.
Tin này, hắn còn không biết, Lục Dương làm sao biết được?
Hay là phỏng đoán.
Lục Dương cười cười không nói.
Từ thời xa xưa, loại liên minh kinh doanh này không biết thành lập bao nhiêu tổ chức, chính thức có thể triển khai thì được mấy chỗ? Nói đơn giản đây cũng chỉ là nơi ngồi nói chuyện chém gió, quyên tiền cái loại.
Không cần nhìn đâu xa, chỉ cần nhìn mấy hiệp hội khác trong nước liền biết.
Không lâu sau, cũng chỉ biến thành nơi để rửa tiền, trộm chó trộm gà.
Huống chi người càng nhiều.
Tính đồng bộ về lợi ích rất khó.
Điều này cũng định trước sẽ hy sinh lợi ích của một nhóm người, thỏa mãn lợi ích cho nhóm người khác, đây đối với những doanh nghiệp nhỏ bé, là hết sức không công bằng đấy.
Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất, là mấy thứ như tổ chức này, về sau từng cái một đều giải tán, hoàn toàn không cần lao đầu vào, tác dụng thì chưa biết, nhưng phiền toái chắc chắn có rồi.
Lương Vân Hải suy nghĩ một chút.
"Tập đoàn 91 chúng ta, cũng không có nhiều nghiệp vụ ở nước ngoài."
Hai người nhìn nhau cười cười, cũng biết suy nghĩ trong long đối phương.
Thời điểm hai người nói chuyện cũng không có cố kỵ người ở bên, Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi nghe xong đều ngây ngốc, cảm thấy hai người đang đọc thiên thứ, không biết cái gì, ngược lại bạn gái Lương Vân Hải, nghe xong ánh mắt nhìn về phía Lục Dương nhiều thêm vài phần kinh ngạc.
"Lục lão bản."
Nghe được có người gọi mình.
Lục Dương ngẩng đầu nhìn qua, sau đó nhìn Lương Vân Hải nói ra: "Ta đây đi trước, tí nữa quay về."
"Đi đi."
Lương Vân Hải mỉm cười.
Nhìn phương hướng Lục Dương đi tới, hắn lại ồ nhẹ lên một tiếng.
"Lục Dương quen cả Mã lão bản sao?"