Trong trường, quán cà phê ven hồ.
Hàn huyên một hồi, Lục Dương cũng biết nguyên nhân Tống Giai gọi hắn ra đây làm gì.
"Ngươi định về nhà?"
Trong giọng nói của Lục Dương kèm theo vài phần kinh ngạc.
Theo hắn lý giải, Tống Giai hình như có mâu thuẫn không hề hóa giải được với gia đình, cho nên mới rời nhà trốn đi, thậm chí lúc trước bệnh nằm viện, cũng không gọi người nhà tới.
"Ừ."
Tống Giai nhẹ gật đầu.
"Trong nhày xảy ra chuyện, cần phải trở về."
Thấy bộ dạng bình tĩnh của Tống Giai, Lục Dương suy đoán, hẳn nàng đã đạt thành hiệp nghị nào đó với người nhà, nếu không, cũng sẽ không bình tĩnh như vậy.
"Còn quay về trường không?"
Lục Dương hỏi.
"Có thể quay về một chuyến, cũng có thể không."
Lúc nói lời này, ngữ khí Tống Giai có vài phần thương cảm, mặc dù Khoa Đại không được tốt lắm, nhưng sinh sống ở đây bốn năm, nhận thức được rất nhiều bằng hữu, hôm nay đột nhiên chia tay, thương xót cũng là điều khó tránh khỏi.
Lục Dương liếc mắt nhìn Lâm Viện Viện.
Rốt cuộc biết vì sao nha đầu này một mực rầu rĩ không vui rồi.
Đoán chừng cũng biết tin tức Tống Giai rời đi, cái đuôi nhỏ này, vài năm một mực đi theo bên cạnh Tống Giai, giống như nha hoàn đi theo Cố đại tiểu thư, đột nhiên thấy tiểu thư xuất giá, mấu chốt là còn không mang theo nàng, cái này cũng quá lúng túng đi.
"Về sau chỉ có thể gặp ở Bắc Kinh."
Lục Dương thở dài.
"Không sao, hiện tại giao thông thuận tiện như vậy, về sau đi Bắc Kinh, gọi điện cho ta, ta nhất định sẽ hảo hảo chiêu đãi ngươi."
Tống Giai cười cười.
Nàng cũng nhìn thoáng qua Lâm Viện Viện rồi nói thêm.
"Lục Dương, thứ ta không yên lòng nhất sau khi rời đi là nha đầu Lâm Viện Viện này, nàng nếu ở trường gặp được phiền toái, nhờ ngươi hỗ trợ chiếu cố một chút."
"Ta không cần hắn chiếu cỗ."
Lâm Viện Viện hừ một tiếng, lúc này mới nói
Cả buổi tức giận không nói gì, mới nhờ mình chiếu cố liền lên tiếng cự tuyệt, đây là thù oán sâu thế nào a, Lục Dương có chút cạn lời, bản thân mình lúc nào, đem nha đầu này đắc tội thảm vậy rồi?
Hắn khẽ cười một tiếng, nói:" Xem đi, không phải ta không chiếu cố nàng ấy, mà là do nàng không muốn."
"Viện Viện, đừng tùy hứng!"
Tống Giai trừng mắt nhìn.
Lâm Viện Viện không dám phản bác Tống Giai, nhưng vẫn hung hăng trợn mắt nhìn Lục Dương, coi như phản kích.
Lục Dương tự nhiên sẽ không so đo với tiểu nha đầu này, trong mắt hắn, Lâm Viện Viện chỉ là một tiểu thí hài, ngoài trừ tuổi tác ra, bề ngoài cùng tính cách không khác gì trẻ con.
Cao cũng chẳng được bao nhiêu.
Còn có gương mặt em bé.
Giọng nói thì trong.
Mấu chốt là tự nhiên đấy.
"Ngươi đi rồi, Lâm Viện Viện một mình ở lại Viện Giáo Y sao?"
Lục Dương hỏi
Hắn nhớ lại tỉnh cảnh lần trước cùng Siêu ca ở bệnh viện, trải qua lần kia, trong nội tâm Siêu ca tràn đầy ám ảnh, đến nay cho dù bị bệnh nặng, cũng không dám chạy tới phòng khám của trường học khám bệnh.
Nha đầu này, không có Tống Giai ở một bên hỗ trợ nhìn xem, thật sự sẽ không làm ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ?
"Không, Lâm Viện Viện không có ý định làm bác sĩ."
Tống Giai nói ra.
Đây là chuyện tốt! Lục Dương nhẹ nhàng thở ra, nhưng không biểu hiện gì cả, ngược lại còn tiếc hận nói: "Học nhiều năm như vậy, không làm bác sĩ, có phải thật đáng tiếc rồi không."
"Tính cánh của Lâm Viện Viện không thích hợp làm bác sĩ, nàng tay chân lóng ngóng, vạn nhất xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì sao, tuy nhiê, ngươi cũng không cần phải lo lắng, Lâm Viện Viện có việc khác còn có tiền đồ hơn."
Tống Giai giải thích.
Lâm Viện Viện khiêu khích nhìn Lục Dương, ý tứ rất rõ ràng, đừng có mà xem thường nàng.
Lục Dương kinh ngạc nói: "Không làm bác sĩ, vậy trở về thừa kế trang trại nuôi theo của nhà sao?"
"Làm sao ngươi biết!"
Tống Giai có chút kinh ngạc.
Khuôn mặt Lâm Viện Viện lập tức đỏ lên, chuyện trong nhà nàng nuôi heo, Lâm Viện Viện vô cùng không muốn người khác biết rõ, không nghĩ tới lại bị Lục Dương đơn giản nói ra.
"Hình như chính ngươi lần trước nói cho ta đấy."
Tống Giai không nghĩ tới lần trước mình đã nói chuyện này ra, nàng áy náy nhìn thoáng qua Lâm Viện Viện, hôm nay nàng vốn không định nói Lâm Viện Viện tính làm gì, nhưng không nghĩ tới lần trước đã nói ra với Lục Dương.
Nàng có chút xấu hổ, không biết bản thân từ khi nào nhiều lời như vậy.
"Chăn heo thì làm sao? Có thể kiếm được tiền không tốt à?"
Lâm Viện Viện tức giận nói.
Nhìn bộ dạng của tiểu nha đầu, Lục Dương nhịn không được vui vẻ nói: "Lâm Viện Viện, ngươi có phải hiểu lầm rồi không, ta không có ý tứ xem thường nhà ngươi mở xưởng nuôi heo, chuyện này là tốt a, lao động làm giàu, rất vinh quanh, hơn nữa còn có thể kiếm tiền."
Lâm Viện Viện hồ nghi đánh giá Lục Dương vài cái, đoán chừng đang nhìn xem hắn có phải nói thật hay không.
Bất quá nhìn bộ dạng chính nghĩ của Lục Dương, không giống như đang mỉa mai người khác.
Tống Giai cũng nói: "Trong nhà Lâm Viện Viện có trại nuôi heo quy mô rất lớn, nhân thủ lại không đủ, vừa vặn nàng cũng không thích làm bác sĩ, vì vậy tốt nghiệp xong tính về giúp gia đình, những người khác trong phòng chúng ta cũng vậy. Bạch Thắng Nam chuẩn bị đi làm huấn luyện viên Taekwondo, Lý Tịnh chuẩn bị làm một tác giả toàn chức, Lâm Viện Viện kế thừa gia nghiệp làm lõa bản, hiện tại chỉ có ta một mình phấn đầu thôi."
"Ngươi tính làm bác sĩ tiếp sao?"
Lục Dương nhìn nhìn Tống Giai.
"Ừ." Tống Giai nhẹ gật đầu: "Ta không nghĩ tới chuyện từ bỏ, trong nhà đã tìm cho ta một vị lão sư, có thể để ta đi theo học tập, nếu muốn trở thành bác sĩ chính thức, đoán chừng cần thêm vài năm nữa đi."
"Được, ngươi cứ học tập cho tốt, đến lúc đó ta có bệnh sẽ tới tìm ngươi."
Lục Dương cười nói.
"Ăn nói linh tinh, ai lại cầu mình có bệnh."
Tống Giai ở trên thân Lục Dương lườm liếc.
Lâm Viện Viện nhếch miệng: "Giai Giai tỷ, ngươi bây giờ kiểm tra cho hắn một chút, ta hoài nghi hắn đang có bệnh."
"Nha đầu chết tiệt kia, ăn nói lung tung."
Vừa nói xong, đầu của Lâm Viện Viện đã bị gõ.
Lục Dương nhìn Lâm Viện Viện, cảm thấy nha đầu này cũng vừa đáng trách vừa đáng thương đấy, Tống Giai đi rồi, sau này nàng chính là người cô đơn, thôi, không thèm so đo với nàng.
Đứng ở góc độ làm ăn, hắn nói ra: "Lâm Viện Viện, ta cho ngươi đề nghị sau, chờ ngươi trở về chăn heo...Ừ..."
Cảm giác được ánh mắt giết người của Lâm Viện Viện, Lục Dương đổi cách nói.
"Đợi ngươi về nhà thừa kế sự nghiệp, có thể quay vài video, chi sẻ công việc hàng ngày của mình, vạn nhất nếu hot...đến lúc đó, đơn đặt hàng của gia đình nhà ngươi sẽ nhiều vô số kể."
Khóe miệng Lâm Viện Viện co lại, nàng về chă heo, là do không có sự lựa chọn nào khác, nàng cũng không muốn người nào biết rõ, không nghĩ tới Lục Dương lại muốn nàng quay video UP lên mạng.
Đây là chủ ý cùi bắp gì chứ, không thể làm.
Nàng không biết là, đề nghị này của Lục Dương rất nghiêm túc.
Xu thế tìm kiếm nhiều nhất trên CCtok chính là cái này.
Đặc biệt là mấy tiểu mỹ nữ có tướng mạo tốt như Lâm Viện Viện, nếu phối hợp thêm video cho heo ăn, video bán heo, rất dễ dàng bạo hỏa, cái này gọi là hiện tượng, tương phản....Cũng có thể nói là chìa khóa thành công.
Hiển nhiên, Lâm Viện Viện còn chưa nhìn xa được như Lục Dương.
Lục Dương cũng không nói gì thêm.
Ba người hàn huyên thêm một tiếng, trong lúc đó, Lục Dương uống hai ly dưa hấu. Tống Giai một ly cà phê, Lâm Viện Viện uống hai lỳ tà tưa.
Thời điểm trước khi chia tay.
Lục Dương nghiêm túc nói ra: "Học tỷ, sau này lên Bắc Kinh, ta sẽ đi gặp ngươi."
Khóe miệng Tống Giai cười khẽ, nhẹ gật đầu coi như đồng ý, sau đó khoát tay, kéo Lâm Viện Viện rời đi.