Trong nháy mắt, đã tiến vào tháng tư.
Cây liễu bên cạnh hồ nước đã mọc ra lá non, cơn gió thổi qua, cành liêu theo gió mà đong đưa, cho mảnh trường thêm vài màu sắc xanh, hoa tươi trong sân trường cũng nở rộ, trong không khí tràn đầy hương hoa.
Lục Dương cùng Từ Thi đi trên con đường nhỏ trải đầy đá cuội.
Thiếu nữ cúi đầu.
Đem một hòn đá nhỏ đá văng.
Tảng đá lăn xuống hồ nước, bịch một tiếng, khiến chuồn chuồn đậu trên hoa sen phải bay lên.
Nàng mím môi lộ nét vui vẻ.
So với thời điểm tân sinh, Từ Thi đã hoàn toàn thay đổi, tuy rằng không đến mức mạnh vị gạo, bạo vì tiền như Trần Thu Nguyệt, nhưng so với sinh viên bình thường thì không có gì khác nhau.
"Nghĩ xong chưa? Năm 4 sẽ ở lại Lục Thành?"
Lục Dương hỏi.
"Ừ."
Từ Thi nhẹ gật đầu.
Nói tiếp.
"Ta nghĩ kỹ rồi, có quay về Kim Lăng cũng không giúp được gia đình chuyện gì, còn không bằng ở lại Lục Thành, bên này có nhiều bạn bè, đám Thẩm Yên cùng Nguyệt Nguyệt tỷ đều ở lại trường học..."
Còn mấy tháng nữa, liền lên năm 4 rồi.
Rất nhiều đồng học cũng đã sắp xếp xong kế hoạch tương lai cho mình.
Người thi nghiên cứu thì tiếp tục học, người chuẩn bị đi làm thì đi xin việc, đều sớm vì nhân sinh của mình mà bắt đầu, nguyên bản đệ tử vô ưu vô lo, cũng bắt đầu cảm giác được sinh hoạt áp lực.
"Yến tử chuẩn bị thi nghiên cứu, Dung Dung sau khi tốt nghiệp tới chỗ Nguyệt Nguyệt tỷ hỗ trợ, quản lý nhà hàng..."
"n."
Nghe được Từ Thi nói ra an bài của bạn mình, Lục Dương khẽ gật đầu.
"Ngươi không nghĩ tới chuyện thi nghiên cứu sao?"
Hắn kinh ngạc nhìn Từ Thi.
Đám người khoa máy tính bọn hắn, đệ tử có ý định học tiếp nghiên cứu sinh cũng không ít đấy, dù sao, cái ngành này, lúc vào học bọn họ đã có chút hối hận.
Bọn họ muốn học nghiên cứu sinh để đền bù tiếc nuối, có một số ít người là sợ hãi tìm việc làm nên lựa chọn thi nghiên cứu, nhưng Từ Thi hoàn toàn không có suy nghĩ này, theo đạo lý mà nói, thành tích học tập của nàng cũng rất không tệ.
"Không thi, học vài chục năm đến giờ cũng đủ rồi."
Từ Thi phồng miệng nói.
Lục Dương cười cười.
"Đúng là học bà mà!"
Từ Thi nở nụ cười, nàng cười rất vui vẻ...
Đi tới, Lục Dương nhìn thấy ven đường có một đóa hoa vàng nhỏ, hắn ngừng lại, đem bông hoa này ngắt xuống.
Từ Thi sững sờ nhìn xem, vốn còn tưởng rằng, Lục Dương sẽ đem bông hoa này đưa cho nàng, nhưng không nghĩ tới, Lục Dương trự tiếp đi đến phía sau nàng...
Nàng vừa định quay người.
Lại bị Lục Dương cản lại.
"Đừng nhúc nhích."
Thân thể Từ Thi khẽ run lên, đứng im không nhúc nhích.
Lục Dương ngắt xuống cành lá dư thừa trên bông hoa, đem bông hoa cài lên tóc Từ Thi, Từ Thi hôm nay bối tóc cao, hoa nhỏ cài lên phía trên, liền vừa vặn...
Thời điểm Lục Dương buông tay ra.
Một con hồ điệp bay tới.
Vừa vặn đậu trên cánh hoa.
Lục Dương vội vàng lấy điện thoại ra, chụp một tấm.
"Thế nào, đẹp không, còn có bươm bướm nữa..."
Đem ảnh chụp đưa cho Từ Thi nhìn nhìn.
Trong mắt Từ Thi hiện lên vài phần kinh hỉ.
Nàng cũng không lường trước, vậy mà có hồ điệp đậu lên đỉnh đầu, hơn nữa còn bị chụp xuống...
Lục Dương đưa điện thoại cho Từ Thi chậm rãi thưởng thức, sau đó nói: "Qua mấy ngày nữa, ta phải ra ngoài họp, hai chúng ta cùng đi chứ!"
Điều này cũng được hắn cân nhắc qua.
Giữa hắn và Từ Thi sớm xác định xong quan hệ, nhưng nhiều năm vậy rồi, còn chưa bao giờ ở cùng một chỗ với nàng, điều này làm cho hắn có chút băn khoan, hiện tại có cơ hội tốt như vậy, tự nhiên không thể bỏ qua.
"Đi đâu a?"
Từ Thi không nhìn điện thoại, quay đầu nhìn lại, hơi có chút khẩn trương.
"Thái Sơn! Biết không."
"Thái Sơn?"
"Ừ, chính là Ngũ Nhạc Chi Tôn Thái Sơn, ngươi có lẽ chưa đi qua đi?"
Từ Thi lắc đầu, tỏ vẻ bản thân chưa từng đi.
Từ nhỏ đến lớn, tính cách của nàng đều quái gở đấy, có thể ở nhà, liền tuyệt đối không ra ngoài, tuy rằng trong nhà có điều kiện không tệ, nhưng nàng chưa bao giờ đi du lịch như những người khác.
"Lên đỉnh núi Thái Sơn họp sao?"
Từ Thi trợn trừng hai mắt.
"Nghĩ cái gì vậy, ngươi tưởng hoàng đế đi tuần thiên hạ à, chỉ là ở phụ cận Thái Sơn, tìm một chỗ để họp, đương nhiên, có thể lên Thái Sơn vui đùa một chút, ngắm mặt trời mọc cái loại."
Lục Dương đưa tay lên trán Từ Thi gõ nhẹ một cái.
"Đi lâu không?"
Từ Thi lo lắng hỏi.
"Không lâu, tối đa cũng chỉ hai ba ngày, đương nhiên, nếu rảnh, có thể chơi nhiều hơn vài ngày."
Lục Dương cười cười.
"A, lâu như vậy sao, vậy manga làm sao bây giờ?"
Từ Thi rất là xoắn xuýt.
Nàng rất muốn cùng Lục Dương ra ngoài dạo chơi, nhưng lại sợ không kịp đăng truyện cho độc giả, còn có một nguyên nhân nữa, bản thân lặng lẽ cùng Lục Dương đi chơi, nàng không biết nên giải thích với Trần Thu Nguyệt thế nào.
Cái sau chiếm tỉ lệ nhiều hơn.
"Không phải còn Lý Phỉ Phỉ sao? Nàng làm trợ thủ của ngươi lâu như vậy, đến năng lực độc lập tự vẽ cũng không có sao?"
Lục Dương hỏi.
"Cũng không phải...Phỉ Phỉ còn rất lợi hại đấy, chỉ là...."
"Được rồi, được rồi."
Lục Dương cắt ngang lời Từ Thi.
"Tuần sau mới họp, còn vài ngày nữa, không vội, nếu như ngươi không muốn tạm dừng chương, thì gần đây vẽ nhiều thêm một chút, tích lũy ít bản thảo, liền không phải được rồi sao?"
Đây chính là biện pháp tốt nhất rồi, Từ Thi không nói gì, thời điểm này, điện thoại Lục Dương vang lên.
Nhìn thoáng qua điện thoại, lại nhìn Từ Thi bên cạnh.
Lục Dương liền ấn nghe điện thoại.,
Bộ dạng Từ Thi lúc này điền nhiên nhưu không có việc gì, thấy Lục Dương nói chuyện, nàng cũng không giống mấy nữ sinh khác, đi qua một bên điều tra, ngược lại quay đầu nhìn qua chỗ khác, nhìn mấy người khác đang chơi bóng dưới sân.
Tuy nhiên.
Lỗ tai nàng hơi vểnh lên đấy.
Lục Dương nhìn cái liền biết rõ, gia hỏa này nhất định đang nghe lén, thời điểm mỗi lần khẩn trương, lỗ tai của Từ Thi đều đỏ lên, đây cũng không phải chuyện gì bí mật nữa rồi.
Lục Dương cười cười.
Tiếp tục nói chuyện điện thoại.
Sau một lát.
Hắn nói ra.
"Ngươi không phải muốn tới vườn khởi nghiệp sao? Để ta đưa ngươi qua, chút nữa ta còn có việc phải làm."'
"Ngươi bận thì cứ đi đi, ta tự mình đi, dù sao cũng đến rồi."
Từ Thi chỉ chỉ phía trước.
Từ đây có thể thấy được tòa nhà khởi nghiệp.
Nàng hướng về Lục Dương vẫy tay, sau đó nhanh chóng chạy đi.
Một mực đưa mắt nhìn theo Từ Thi biến mất, Lục Dương mới quay đầu, hướng viện Y Học đi tới, vừa rồi Tống Giai gọi điện tới đấy, nói là có chuyện muốn nói.
Đối với việc này, Lục Dương tự nhiên sẽ không từ chối.
Chưa đi được bao lâu.
Lục Dương liền nhìn thấy mục tiêu.
Không có biện pháp...
Ai bảo vị học tỷ này, quá dễ làm người khác chú ý rồi, chỉ cần quét mắt qua một cái liền có thể nhìn ra nàng, cùng đi với Tống Giai, còn có tiểu loli Lâm Viện Viện.
Chỉ là, oa nhi này nhìn không quá hào hứng, tựa hồ có chút cảm giác cô đơn.
Thất tình rồi hả?
Trong lòng Lục Dương suy đoán.
Sao đó nghênh đón đi lên.
"Học tỷ tốt."
Hắn chào hỏi một tiếng.
Đổi lại thường ngày, Lâm Viện Viện ở một bên nhất định sẽ mở miệng cà khịa hai câu, nhưng hôm nay, đến một câu cũng không thèm nói, im lặng đứng ở một bên, giống như một khúc gỗ vậy.