Đảo mắt đi đảo mặt lại đã đến ngày nhập học.
Xử lý xong chuyện của công ty, Lục Dương cũng đi tới trường học.
"Bốn năm đại học, đây là năm học cuối rồi à."
Nhìn xem người đến người đi trong căn tin, Lưu Lỗi cảm thán một tiếng.
"Thời gian trôi qua thật nhanh, sang năm chúng ta liền phải đi tìm chỗ thực tập, Lỗi ca, ngươi tính thế nào...Đến công ty của gia đình làm việc sao?"
Người nói chuyện chính là Lục Dương.
Vừa mới nhập học, người phòng 504 đã đến ba xác, chỉ có mình Siêu ca còn chưa tới.
"Ta tính tự mình khởi nghiệp, bất quá phải tới Dương Thành xem một chút, có nhiều thứ cần phải học tập." Lưu Lỗi nhẹ gật đầu, lại liếc nhìn Lý Minh Bác bên cạnh hỏi: "Lục Dương khẳng định không phải lo công tác rồi, còn Minh Bác ngươi sao, năm 4 đại học cũng không còn nhiều tiết, ngươi tính đi tìm việc làm, hay làm toàn tâm toàn ý kinh doanh cửa hàng quần áo?"
Thấy người hỏi tới bản thân.
Lý Minh Bác xoa xoa đầu: "Ta còn chưa nghĩ nhiều như vậy, kỳ thật nếu dành thời gian đi bán quần áo cũng không tệ, công tác cũng rất thoải mái, chỉ là, giấy chứng minh thực tập, ta nghe trường học nói, không có giấy chứng minh thực tập thì sẽ không được bảo vệ đồ án."
"Trường học thật biết làm khó dễ mà!"
Lưu Lỗi mắng một câu.
Lục Dương nhịn không được cười rộ lên.
Cái quy củ này Lục Dương cũng biết.
Trường học vì để làm tỉ lệ có việc làm đẹp mặt, trước khi tốt nghiệp, sẽ yêu cầu đệ tự chứng minh nơi mình thực tập, công tác, nếu không có thì sẽ không cho bảo vệ đồ án, đặc biệt là mấy người như khoa máy tính bọn hắn chỉ cần làm đồ án nên ra trường rất đơn giản, vì vậy trước khi tốt nghiệp, mọi người phải cố kiếm cho mình tờ giấy chứng minh.
Thứ này, nói toạc ra là đang gạt người, thế nhưng vậy thì làm thế nào, ngươi biết hắn lừa gạt, hắn cũng biết ngươi biết hắn lừa gạt, nhưng hết lần này tới lần khác hắn vẫn không hề cố kỵ đi làm.
Tố giác?
Ngươi là sinh viên, có thể tố giác được trường học sao?
"Nếu không, ngươi nhờ Lục Dương tìm cho mình các công việc, hay làm bản hợp đồng lao động giả cũng được."
Lưu Lỗi đề nghị.
"Như vậy cũng được sao?"
Lý Minh Bác là người thành thật, cái sự tình làm giả này, hắn có chút không dám chơi.
Lục Dương cười cười, nói ra: "Phương án Lỗi ca nói ra cũng không tệ, trường học chỉ cần có giấy chứng minh, không quản thiệt hay giả, bất quá, ta ngược lại có đề nghị khác, Minh Bác, ngươi lên thành ủy đăng ký giấy phép kinh doanh, đến lúc đó chỗ ngươi cũng là công ty rồi, cũng phù hợp với trường học quy định."
Lý Minh Bác có chút động tâm.
"Vậy phải làm sao?"'
"Rất đơn giản, nếu ngươi muốn làm, để ta tìm người giúp ngươi."
Lý Minh Bác cảm kích nói: "Vậy cảm ơn Lục ca."
"Không cần khách sáo."
Lục Dương ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Bọn hắn vừa vặn đi tới trước nhà hàng Tây.
"Đi vào quán Trần Thu Nguyệt dùng bữa đi."
"Được a, có ngươi ở đây, còn có thể miễn phí."
Bộ dạng Lưu Lỗi vui tươi hớn hở.
"Chuyện này cũng khó mà nói...Đi chung với ta, nói không chừng tính tiền còn phải cao hơn." Lục Dương nhịn không được lắc đầu.
Từ lần trước từ Giang Thành trở về, Lục Dương quá bận chuyện công ty, biết rõ Trần Thu Nguyệt đã sớm trở về trường học, cũng không đến tìm nàng, nữ nhân này có chút lòng dạ hẹp hòi, nói không chừng đến bây giờ vẫn còn nhớ...
"Ngươi cùng lớp trưởng Trần có mẫu thuẫn sao?"
Lý Minh Bác có chút ngư ngơ mà hỏi.
"Chuyện của người lớn, ngươi không hiểu đâu."
Lục Dương khoát tay áo.
Lý Minh Bác ngượng ngùng cười ười.
Trước khi vào cửa, Lưu Lỗi cầm điện thoại lên nhìn nhìn, nói ra: "Siêu ca gưi tin nhắn tới, nói nửa tiếng sau sẽ đến trường học, còn mang tới kinh hỉ, có muốn đợi hắn cùng vào không?"
Lục Dương cũng không muốn chờ Đinh Siêu tới.
Gia hỏa này.
Miệng nói kinh hỉ, nhưng cũng không có thứ gì làm người khác chờ mong.
Liếc nhìn hai người, liền hỏi: "Các ngươi có đói bụng không?"
"Có chút."
Lưu Lỗi vỗ vỗ bụng.
Lý Minh Bác tuy không lên tiếng, nhưng rõ ràng cũng đói bụng.
"Chúng ta vào ăn đi, nửa tiếng sau, chờ hắn đến, liền để cho hắn tùy tiện giải quyết."
Lục Dương đưa ra quyết định.
"Cũng được."
Lưu Lỗi cũng lên tiếng.
Ba người cùng một chỗ tiến vào nhà hàng.
Vài ngày trước khi vào học, cũng là thời điểm sinh ý nhà hàng tốt nhât, nhân viên phục vụ ở trong tiệm có chút không đủ dùng, đến cả Lâm Tú Tú ở quầy thu ngân cũng phải ra cầm thực đơn cho khách.
Thấy có người tới.
Lâm Tú Tú quay đầu nhìn lại, vội vàng đi tới, kinh hỉ nói.
"Lục ca....Các ngươi tới rồi."
Lúc nói chuyện, khuôn mặt Lâm Tú Tú tươi cười nở rộ, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đỏ bừng.
Đổi lại Siêu ca ở chỗ này, khẳng định sẽ đánh giá một chút, sau đó chỉ Lục Dương sao không giới thiệu, nhưng Lý Minh Bác cùng Lưu Lỗi hoàn toàn không để ý tới những thứ này, mắt hai người nhìn bốn phía, hoàn toàn không để ý tiểu mỹ nữ trước mặt, bọn họ đang tìm xem có chỗ nào còn trống không.
"Ừ, hôm nay vừa quay lại trường, đi làm được mấy ngày rồi?"'
Lục Dương cười cười.
Lâm Tú Tú nói ra:" Mùng tám âm đã tới làm, lúc trước cũng không bận như vậy."
"n, còn chỗ trống không?"
Lục Dương hỏi.
"Còn còn, còn phòng trống...."
Lâm Tú Tú chỉ mấy căn phòng sau lưng.
"Ai nói còn phòng trống?"
Lâm Tú Tú vừa mới dứt lời, một căn phòng bên quầy thu ngân mở ra, Trần Thu Nguyệt một đầu tóc đỏ từ trong bước ra, thời điểm cánh cửa mở rộng, có thể nhìn thấy trong phòng, có Từ Thi, Hứa Dung Dung, Thẩm Yên, còn có Lý Phỉ PHỉ, mấy nữ sinh này đều tụ tập ở đây.
Xem ra vừa nhập học, các nàng liền cùng một chỗ tới đây liên hoan.
Thấy lão bản đi ra.
Lâm Tú Tú khẩn trương thối lui qua một bên, cũng không dám lên tiếng.
"Đang ăn sao? Vậy cùng một chỗ đi."
Lục Dương tiến lên một bước, tự nhiên cầm chặt tay Trần Thu Nguyệt.
Nữ nhân này vùng vẫy hai cái, hừ một tiếng, coi như chấp nhận, nàng phân phó nói.
"Tú Tú, lại đưa lên thêm vài món ăn."
"Tốt, lão bản."
Lâm Tú Tú vội vàng nhẹ gật đầu, đưa mắt nhìn mọi người vào trong phòng, nàng mới cẩn thận vỗ vỗ trái tim nhỏ của mình, sau đó cầm theo thực tới, đi tới phía sau hậu trù.
Trong phòng, mấy người ngồi xuống.
Thẩm Yên ngồi bên cạnh Lý Minh Bác, Hứa Dung cùng cùng Lưu Lỗi ngồi một bên, Lục Dương ngồi giữa Trần Thu Nguyệt cùng Từ Thi, Lý Phỉ Phỉ thì ngồi một mình, nàng vừa ngồi vừa ngặm hạt dưa...Trần Thu Nguyệt nâng chung trà lên, rót cho mỗi người một chén.
Lục Dương ở phía dưới bàn, lặng lẽ cầm tay Từ Thi.
"Đến lúc nào vậy?"
Hắn nhỏ giọng hỏi.
Từ Thi cẩn thận nhìn thoáng qua Trần Thu Nguyệt, cũng nhỏ giọng nói: "Hôm qua mới đến."
"Sao không gọi điện cho ta."
"Ta...ta..."
Trần Thu Nguyệt tay mang ấm trà, quay đầu liếc nhìn, Từ Thi thấy vậy đem lời tính nói nuốt trở về, có chút chột dạ cúi đầu.
Lục Dương có chút không thú vị.
Vốn còn muốn trêu trọc tiểu khả ái một phen, không nghĩ tới Trần Thu Nguyệt lại phá hư hết, nữ nhân này, từ lúc nào hung dữ như vậy?
Đến cả Từ Thi cũng sợ nàng?
"Phòng các ngươi ít đi một người a, Đinh Siêu đâu?"
Trần Thu Nguyệt đặt ấm trà xuống, hỏi.
"Siêu ca còn chưa tới trường."
Lý Minh Bác trả về một tiếng.
Hứa Dung Dung ngẩng đầu, có chút tò mò hỏi: "Đinh Siêu có phải tìm được bạn gái rồi không?"
"Chuyện này các ngươi cũng biết a?"
Lý Minh Bác có chút kinh ngạc.
Vốn hắn tưởng rằng, chuyện này chỉ có mấy người trong phòng biết rõ, thời điểm năm mới Siêu ca thông báo mới biết, không nghĩ tới bên nữ sinh cũng biết rồi.
"Xem ra là thật."
Hứa Dung Dung thở dài.
Bộ dạng có chút hơi hối hận.
Đến cả Đinh Siêu cũng tìm được một nửa cho mình, bản thân nàng còn là cẩu độc thân a, nhìn người ta một đôi với nhau, nàng quả thật có chút thương tâm khổ sợ.
Huống chi, Đinh Siêu lúc trước còn theo đuổi qua nàng, nhưng bị nàng từ chối!
"Chuyện này Siêu ca mới thông báo với chúng ta, làm sao các ngươi lại biết?"
Lục Dương hỏi vấn đề trong lòng của Lý Minh Bác.
Trần Thu Nguyệt cười cười: "Người bạn cùng phòng kia của ngươi cũng quá ti tiện rồi, gần sang năm mới nhắn tin cho Dung Dung, hỏi Dung Dung nên mua quà gì tặng cho nữ sinh tốt nhất..."
Lục Dương ngạc nhiên không thôi, sau đó đồng tình nhìn quá Hứa Dung Dung.
Hắn sao không biết suy nghĩ của tên Đinh Siêu này.
Gia hỏa này, rõ ràng đang muốn khoe a!