Cổng Dược Phẩm Tam Thạch, cũng không có ngoại nhân, chỉ có Tống Lão Hổ cùng hai tên bảo vệ đang trò chuyện.
Nhìn thấy cảnh này.
Lục Dương liền rõ, sự tình đã giải quyết xong.
"Lão bản, Lữ tổng, hai người tới rồi...."
Thấy hai người đi đến.
Tống Lão Hổ cười ha hả đi tới.
"Xử lý xong?"
Lục Dương hỏi.
"Một chút chuyện nhỏ, dọa một cái liền chạy."
Tống Lão Hổ lơ đễnh nói.
Lục Dương đương nhiên biết rõ sẽ không đơn giản như vậy, nhưng điều này cũng không cần phải hỏi cho kỹ lưỡng.
"Ta cùng Lư tổng vào trong xem."
Lục Dương nói ra.
"Được, được, trong xưởng vô cùng an toàn."
Lái xe vào nhà xưởng.
Lục Dương liên hệ cho Lưu Dũng.
Làm cho hắn không ngờ tới chính là, lão bản cũ của Dược Phẩm Tam Thạch Bành Lỗi cũng ở đây.
Nhìn thấy Lục Dương tới.
Bành Lỗi có chút ngượng ngùng nói: "Ta cũng không nghĩ tới, nhưng tên kia lại có lá gan lớn như vậy, dám tới nơi này nháo sự, may mắn không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bằng không tội của ta liền lớn mất."
"Trong nội tâm bọn hắn bất bình cũng là chuyện dễ hiểu, còn phiền Bành lão bản tự mình tới đây một chuyến."
Đối với Bành Lỗi, Lục Dương có ấn tượng không tệ.
Nếu như không phải đối phương còn có sản nghiệp ở bên ngoài, còn có công ty của mình, thì Lục Dương đã đem hắn lưu lại Dược Phẩm Tam Thạch tiếp tục công tác.
"Nên làm nên làm, dù sao ta cũng đang rảnh."
Bành Lỗi khoát tay áo.
"Tiểu Lỗi, đây chính là chủ tịch Lục sao?"
Thời điểm hai người nói chuyện phiếm, lão nhân đứng ở một bên mở miệng.
"Đúng vậy thúc thúc."
Bành Lỗi khách khí nói.
Sau đó lại nhìn Lục Dương giải thích: " Đây là thúc của ta, cũng rất trùng hợp, hôm nay đi ra ngoài làm việc, biết tin bên này xảy ra chuyện, liền chạy sang đây nhìn xem, thúc thúc của ta là Lão Trung Y, rất có thủ đoạn đấy."
Từ trong lời nói có thể nhìn ra, đối với vị thúc thúc này, Bành Lỗi rất kính trọng.
"n, ngươi mạnh khỏe."
Lục Dương chủ động bắt tay.
Đối với bác sĩ, hắn có ấn tượng rất tốt.
Tuy rằng những năm gần đây, Trung Y có chút xuống dốc, một ít kẻ lừa đảo lấy danh nghĩ Trung Y để kiếm tiền, làm bại hoại thanh danh của Trung Y, nhưng chuyện này cũng không dao động đến địa vị Trung Y trong lòng mọi người.
Thời điểm phương Tây còn ăn lông ở lổ, Hoa Đà có thể viết sách cứu người, Trương Trọng Cảnh viết luận bệnh hỗn tạp, Ngô Lại có sách chống ôn dịch, so với Phương Tây còn sớm hơn mấy trăm năm...
Những thứ này là bằng chứng không thể hoài nghi.
"Lục lão bản thật đúng là tuổi trẻ tài cao."
Lão nhân tán thưởng một câu.
Tiếp theo còn nói thêm.
"Ta nghe Tiểu Lỗi nói, ngươi mua dược phẩm Tam Thạch, ý định sản xuất Imatinib, chính là loại thuốc điều trị bênh bạch cầu?"
"Ừ."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Chuyện này cũng không phải là chuyện cơ mật.
"Không kiếm lợi nhuận sao?"
Lão nhân hỏi tiếp.
"Xem ra chuyện này Bành lão bản cũng nói rồi, ta làm chuyện này, cũng chỉ vì giúp đỡ cho một số người, không cần phải dựa vào chuyện này kiếm tiền."
Lục Dương chậm rãi nói ra.
"Vậy thuốc sản xuất ra, ngươi định bán bao nhiêu?"
Câu hỏi này kỳ thật có chút quá mức, nhưng Lục Dương vẫn trả lời như trước.
"Đại khái từ ba trăm đến năm trăm tệ một hộp, thông số kỹ thuật tương tự như Gleevec, chúng ta đã tính qua, cái giá này, có thể duy trì công ty vận chuyển bình thường, dù sao, cũng không thể để công ty mẹ bỏ tiền ra mãi được."
Lão nhân cười cười.
Buông tay nói ra.
"Ta là Từ Quốc, là bạn tốt của phụ thân Tiểu Lỗi..."
Lúc này đây mới giới thiệu, ngược lại mang theo nhiều phần ý vị khác.
"Từ thúc thúc tốt."
Lục Dương vốn còn tưởng lão nhân này là thúc thúc của Bành Lỗi, nhưng không nghĩ tới, chỉ là quan hệ bằng hữu với phụ thân, bất quá, xem điệu bộ này, giao tình đời trước khẳng định không tồi.
"Lục lão bản, tuổi còn trẻ mà có thể suy nghĩ như vậy, thật đáng quý..."
Từ Quốc hơi trầm ngâm một chút, nói ra.
"Công ty một mực không có lợi nhuận không được, cứ thế mãi khó mà phát triển lên, ta đây có một phương thuốc, muốn cùng Lục lão bản đổi ít đồ..."
Bành Lỗi kinh ngạc nói.
"Từ thúc, ngươi nói phương thuốc kia ư?"
Từ Quốc thản nhiên nói: "Ta năm nay cũng 76 tuổi rồi, cũng không có hậu nhân, mà một thân bổn sự này cũng không truyền xuống nổi nữa, bất quá, cái đơn thuốc này ta không đành lòng mang nó vào lòng đất, vốn ngươi mở xưởng thuốc, ta ý định cầm đưa cho ngươi, nhưng phụ thân ngươi lại ngăn cản...Ta vốn nghĩ, chờ trước khi mình lâm chung giao lại cho ngươi, hiện tại ngươi đến cả xưởng thuốc cũng bán đi, ta để lại có tác dụng gì nữa?"
Nghe hai người nói như vậy.
Lục Dương có chút kinh ngạc.
"Phương thuốc gì vậy?"
Hắn cũng không cảm thấy hai người đang kẻ xướng người họa, cũng không phải làm như vậy, hắn ngoài tiền ra thì có cái gì đâu để mà lừa.
Từ đối thoại của hai người có thể thấy được.
Phương thuốc này, tựa hồ hết sức trọng yếu.
"Là một phương thuốc Đông Y, là do tổ tiên nhà ta truyền từ trên xuống, trị liệu viêm mũi, hiệu quả coi như cũng được..."
Từ Quốc giải thích một tiếng.
Trị liệu viên mũi?
Lục Dương nhìn Lữ Tiểu Vũ.
Đồng học Tiểu Vũ cũng rất kinh ngạc.
Phương thuốc này, nếu có tác dụng thần kỳ, thì giá trị sẽ không thấp...Viêm mũi là một bệnh phổ biến, rất nhiều người mắc phải, không chỉ khó trị được tận gốc, mà còn dễ dàng tái phát.
Lúc trước, trong lớp Lục Dương có một đống đồng học bị viêm mũi.
Có thể nói bọn họ đốt tiền để mua giấy vệ sinh.
Nhiều năm sau, lần nữa gặp nhau, hình như còn chưa trị hết được.
"Phương thuốc có tác dụng hay không, ta không nói nhiều, các ngươi làm thí nghiệm sẽ biết, đương nhiên, ta cũng không phải đưa không cho các ngươi, về phần giá cả, ta cũng không đề cập tới, giá bao nhiêu, các ngươi thí nghiệm xong sẽ tự mình đánh giá..."
"Nếu mà có hiệu quả, khẳng định giá không phải là vấn đề.
Lục Dương nói ra.
"Ta không cần tiền."
Từ Quốc lắc đầu.
"Vậy Từ thúc muốn gì?"
"Dược Phẩm Tam Thạch là tâm huyết của tiểu Lôi, cũng vì bất đắc dĩ mà bán đi, nhưng vẫn còn hy vọng, ta hy vọng có thể cho hắn một phần, nếu phương thuốc này dùng tốt, cũng đáng chút tiền, ta hy vọng có thể dùng số tiền này mua một lượng cổ phần tương ứng dành cho hắn."
"Từ thúc."
Tâm tình Bành Lỗi kích động hẳn lên.
"Lục lão bản, ta có thể chứng minh, mấy lời Từ thúc nói đều là sự thật, phương thuốc này tuyệt đối không có vấn đề, hơn nữa là loại đỉnh cấp...Thúc thúc ta, dựa vào bổn sự ày, trị không ít người bệnh bị viêm mũi, không đến 1000 thì cũng được 800, ở chỗ chúng ta, mười dặm tám hướng đều có người biết, lúc ấy cũng có rất nhiều công ty chế dược, muốn mua lại phương thuốc trên tay chúng ta, nhưng hắn không có bán!"
"Bán cho bọn hắn làm gì?"
Từ Quốc hừ lạnh một tiếng.
"Đừng tưởng rằng, ta không biết bọn hắn nghĩ gì, người thực sự muốn mua, cũng chỉ có một hai nhà, còn những kẻ khác muốn mua, là về để sản xuất, dùng để chữa bệnh sao?"
"Ta xem chưa hẳn."
"Phương thuốc này nếu rơi vào tay bọn hắn, chỉ sợ vĩnh viên biến mất, những người khác không có cách nào sử dụng."
"Trong mắt mấy công ty chế dược này, bọn hắn không muốn dạnh tiếng, mà muốn trường kỳ kiếm tiền, phương thuốc bọn họ cần là giá thành phẩm thấp, lợi nhuận cao, chữa càng lâu càng tốt, ta đây coi như mang vào phần mộ, cũng sẽ không bán cho bọn hắn!"