Trọng sinh thay đổi thời đại

Chương 1144: Đạo Diễn




Lữ Tiểu Vũ lúc này cũng học được rất nhiều bài học..

Tuy rằng con số Lục Dương nói ra hơi chút ảo tưởng, nhưng nàng cũng không lựa chọn đánh cuộc.

"Vì sao, phần thắng của ngươi rất lớn a."

Lục Dương có chút kinh ngạc.

Lữ Tiểu Vũ hừ một tiếng.

"Thứ càng nhìn dễ ăn, thì khả năng cao là cạm bẫy!"

Được rồi.

Lữ Tiểu Vũ cũng quá khôn đi.

Muốn hố nàng là chuyện không thể.

Còn dùng biện pháp này, lừa gạt Từ Thi đi, dù sao nàng ấy cũng khá ngốc....

Đến công ty.

Lục Dương tới Sơn Hải Truyền Thông.

Đạo diễn Trần Hồng giới thiệu đã chạy tới đây, hắn muốn đi gặp mặt một chút.

"Lão bản tốt."

Chào hỏi một tiếng.

Trần Hồng liền kêu tới một nam nhân trung niên hơn ba mươi tuổi, giới thiệu nói: "Đây là sư huynh đại học của tôi, thiên tài trong giới đạo diễn, Kim Văn Vũ...Là người mà tôi đã nói trong điện thoại."

Nhìn nhìn vị đạo diễn trẻ tuổi này.

Lục Dương mỉm cười.

Nhìn ra rất có khí chất đạo diễn, chỉ không biết danh có xứng với thực không.

Lục Dương đối với chuyện đạo diễn có nổi danh hay không, cũng không quá để trong lòng.

Trong ngành giải trí Trung Quốc.

Lai lịch rất quan trọng.

Quay một bộ phim ít thì mấy triệu, nhiều thì chục triệu, cũng không phải đạo diễn nào cũng có cơ hội nhận được mấy bộ phim này....bọn họ phải từng bước một đi lên, lên từng bước một.

Trần Hồng ở trong điện thoại, đối với vị sư huynh này thì hết sức khen ngợi, Lục Dương cũng có ý định cho hắn thử sức một phen.

Dưới nhận thức của hắn.

Nữ nhân Trần Hồng này, tâm vẫn tương đối cao, khí ngạo đấy, có thể làm cho nàng khen ngợi như vậy, khẳng định có chỗ bất phàm.

Hơn nữa.

Lục Dương cũng xem qua phim ngắn mà đối phương quay, quả thật có vài chỗ hơn người.

"Xin chào."

Lục Dương chào hỏi.

"Xin chào chủ tịch Lục, không nghĩ tới ngài còn trẻ như vậy."

Biểu hiện Kim Văn Vũ có chút lo lắng.

Tuy nhiên lời này cũng chỉ là khách sáo.

Trước khi tới đây, Trần Hồng không có khả năng không giới thiệu trước cho hắn biết.

Lục Dương chỉ cười cười.

"Ngươi xem kịch bản chưa?"

"Xem rồi."

Kim Văn Vũ trả lời.

"Cảm thấy thế nào?"

Kim Văn Vũ suy nghĩ một chút, nói ra: "Kịch bản rất thực tế, biên kịch viết giống như tự mình trải qua vậy, tôi cảm giác câu chuyện này rất tốt, đề tài cũng rất mới lạ, nếu như chiếu ra, doanh thu có thể rất lớn."

Lời này ngược lại có vài phần đạo lý.

Dù sao kịch bản này cũng do Lưu Dũng cố vấn mà.

Đúng là một câu chuyện xưa thật.

"Nói cách khác, kịch bản này coi như cũng được phải không."

Hắn bình tĩnh nói.

"Ừ, tôi cảm thấy không có chỗ gì cần sửa, nếu như đây là kịch bản cuối cùng, có thể khởi động quay luôn."

Kim Văn Vũ nói ra.

Nói xong.

Hắn cẩn thận từng li từng tí dò hỏi.

"Không biết, chủ tịch Lục tính đầu tư bao nhiêu vào bộ phim này."

Lời này có chút đường đột, nhưng thân là đạo diễn, nhất định phải biết kinh phí của bộ phim để làm tiếp chuẩn bị.

"Tiền không thành vấn đề, nếu như kết quả có thể làm cho ta thỏa mãn, trong giới hạn 100 triệu ta có thể tiếp nhận..."

Lục Dương nói rất đơn giản.

Nhưng điều kiện tiên quyết cũng không dễ hoàn thành như vậy.

Thỏa mãn hay không còn phải phụ thuộc vào biểu hiện cùng tâm tình.

Hiển nhiên.

Kim Văn Vu biết những thứ này, nhưng hắn không có quyền lên tiếng a.

Hơn nữa.

Hắn còn bị lời nói của Lục Dương dọa sợ.

Một trăm triệu.

Con số này có chút dọa người a.

Đối với phim điện ảnh đô thị mà nói, con số này rất rất cao.

"Nếu như có thể mà nói, tôi muốn gặp mặt biên kịch, dù sao, loại đề tài này, cũng lần đầu tiên quay thử, nên muốn trao đổi với hắn một chút, nhất định đối với tôi sẽ có chỗ trợ giúp."

Lục Dương cũng không cảm thấy đối phương có ý vuốt mông ngựa.

Dù sao.

Kịch bản này.

Ngoài trư Lữ Tiểu Vũ ra, thì những người khác không biết do hắn viết đấy, Trần Hồng không biết, Kim Văn Vũ cũng vậy.

"Biên kịch coi như xong, hắn rất bận....Nếu cần thiết, tôi sẽ tìm cho anh mấy người cố vấn, có gì không hiểu, anh có thể hỏi thăm bọn họ, trước ghi bấm máy, anh cũng có tự mình tìm hiểu..."

Lục Dương nói ra.

Kim Văn Vũ mặc dù có chút ghi hoặc, nhưng vẫn gật đầu.

Lục Dương nói tiếp.

"Mấy bộ phim anh quay, tôi cũng đã nhìn qua, kỹ xảo không tệ, tuy nhiên, hình như anh quay hơi gấp, nên có chút gì đó cấn cấn, lần này không cần phải vội, phải quay cẩn thận từng phân cảnh một, nếu anh quay tốt, tôi sẽ ra sức quảng bá, đến lúc đó đối với anh mà nói, cũng tuyệt đối là một cơ hội tốt, nhưng nếu như không được, anh tuy do Trần Hồng giới thiệu tới, nhưng tôi cũng sẽ không chút ngần ngại thay người."

Lời này, vừa cổ vũ vừa nhắc nhở.

Kim Văn Vũ hiển nhiên cũng hiểu rõ những thứ này.

Nếu như quay tốt.

Vậy hắn liền tương đương một bước lên trời, sau này tài nguyên sẽ cuồn cuộn không ngừng, thậm chí còn được Sơn Hải Truyền Thông hợp tác trường kỳ, còn nếu như không được, hắn cũng bắt đầu tìm nghề mới mà làm đi.

Cơ hội ở ngay trước mặt.

Có thể thành hay không, còn phải xem thực lực của bản thân.

Kim Văn Vũ vội vàng tỏ vẻ mình sẽ làm thật tốt.

Lục Dương nói thêm vài câu, sau đó để hắn rời đi trước.

Còn lại chỉ có Trần Hồng.

"Y Thanh đâu?"

Trần Hồng vốn là người đại diện của Y Thanh, thấy Trần Hồng ở đây, nhưng Lục Dương lại không thấy Y Thanh.

"Vốn Y Thanh tính cùng tôi quay về Lục Thành chuẩn bị quay phim, bất quá, trước khi đi, phụ thân Y Thanh gọi điện tới, đem nàng kêu về, nàng khả năng cao đợi trù bị xong ghi hình, liền trực tiếp tới địa điểm quay, đến lúc đó, tôi tới Thượng Hải tiếp ứng nàng."

Trần Hồng giải thích.

"n, bên phía sư tỷ phiền toái cô chiếu cố."

Lục Dương đại khái đoán được sao Y Sung kêu sư tỷ về.

Đoán chừng cũng vì nàng mà giải thích kịch bản đi.

Đây là lần đầu sư tỷ quay phim điện ảnh, Y Dung khẳng định không muốn, con gái của mình lên trên màn ảnh rộng đóng vai bình hoa di động.

"Nên làm, nên làm...."

...

Sắp xếp xong xuôi chuyện bên này.

Lục Dương tới văn phòng Lữ Tiểu Vũ.

Đồng học Tiểu Vũ mới nói chuyện xong.

Thấy Lục Dương đi tới.

Nàng nói ra.

"Bên phía Dược Phẩm Tam Thạch xảy ra vấn đề, Lưu Dũng cùng Trương Dương ngày hôm qua tới nhận, bị những tên cổ đông cũ của Dược Phẩm Tam Thạch ngăn cản, ta đã kêu Tống Lão Hổ đi qua xử lý."

"Không có vấn đề gì chứ?"

Lục Dương hơi nhíu mày.

Bên phía Dược Phẩm Tam Thạch, Bành Lỗi xử lý rất tốt, hầu như đem toàn bộ cổ phần của công ty nắm tới tay, nhưng chuyện này, lại mang đến một chút phiền toái, điều này cũng được dự tính từ trước.

Lữ Tiểu Vũ lắc đầu: "Tống Lão Hổ sẽ xử lý."

"Ừ."

Lục Dương cảm giác mình lo lắng quá đà.

Tống Lão Hổ lăn lộn nhiều năm như vậy, có thể chỉ huy nhiều người, tuyệt đối không phải là mãng phu dựa vào đầu óc.

"Giữa trưa tan ca, chúng ta cùng nhau qua xem đi."

Lục Dương hỏi.

Mua công ty, bản thân còn chưa đi qua nhìn xem, chuyện này đúng là có chút không thể nói nổi.

"Còn có chuyện phải xử lý!"

Lữ Tiểu Vũ nhíu nhíu mày.

"Nhiều không?"

"Cũng không nhiều lắm..."

"Vậy thì thả lỏng tâm tình một chút đi."

"Không bằng giữa trưa ở trong văn phòng chợp mắt một hồi."

Tuy nói như vậy.

Nhưng giữa trưa tan ca, Lữ Tiểu Vũ vẫn là theo chân Lục Dương tới dược phẩm Tam Thạch.