Lữ Tiểu Vũ trở lại văn phòng làm việc của mình.
Liền nhìn thấy Lục Dương đang ngồi trên chỗ ngồi của nàng.
Nàng trợn tròn mắt, nói ra: "Đại lão bản, lễ tết về quê, chơi thật vui a..."
"Cũng được, cũng được, đồng học Tiểu Vũ khổ cực rồi!"
Lục Dương cười cười.
"Này, ta phải nói cho ngươi biết, ta muốn bãi công, đêm 30 còn bắt ta ở công ty làm việc, cũng quá đáng đi..." Đồng học Tiểu Vũ oán trách/.
Từ khi hai người cùng nhau khởi nghiệp.
Đồng học Tiểu Vũ vẫn luôn cần cù chăm chỉ chịu khó, không ngại gian khổ, giống như một chút ong mật cần mẫn vậy, chỉ là có đôi khi, ở trước mặt Lục Dương phàn nàn.
Điều này cũng không kỳ quái.
Ai bảo thời điểm nàng làm việc vất vả, Lục Dương lại chạy ra ngoài vui chơi khoái hoạt.
"Năm nay không phải do tình huống đặc biệt sao, năm sau không có đâu."
Lục Dương lắc đầu.
Hắn lại nhìn Lữ Tiểu Vũ một chút, hỏi: "Năm mới làm việc thế nào?"
"Coi như cũng được, nhân viên ăn tết xong cũng không lười biếng....Rất nhanh liền tiến vào quỹ đạo, đúng rồi..." Lữ Tiểu Vũ đi đến bên cạnh Lục Dương, mở ra ngăn tủ, từ bên trong lấy ra một xấp bao lì xì.
"Đây là tiền lì xì năm mới, vốn ban đầu tính phát vào mùng tám, tuy nhiên ngươi lại không tới, ta liền giữ lại, ngươi ưa thích làm lão bản tốt bụng, tiền này ngươi cầm đi phát đi."
Lục Dương cúi đầu nhìn nhìn.
Ồ.
Không ít a.
Tổng bộ bên này có hơn nghìn nhân viên, mỗi người một bao, tính ra cũng là một khoản tiền không nhỏ.
Nhưng có chút tiền, không thể không tiêu đấy.
Làm lão bản như hắn, bình thường rất ít khi tới công ty lắc lư, cũng chỉ có thời điểm phát lì xì đầu năm xoát hảo cảm của nhân viên...
"Nhiều quá."
Lục Dương lắc đầu.
Nhiều lì xì như vậy.
Đi phát từng nhà một thì đến bao giờ mới hết.
"Vậy làm sao bây giờ?"
Lữ Tiểu Vũ hỏi.
Lục Dương liền rất nhanh nghĩ ra biện pháp, hắn nói: "Vậy thì như vậy đi, trong dịp tết này, bộ phận kỹ thuật cùng chăm sóc khách hàng là cực khổ nhất, vậy để lì xì bọn họ lại, ta tự mình qua phát, còn những cái khác để chủ quản từng ngành qua lãnh, sau đó phát đến tay nhân viên."
Tiền lì xì cũng không nhiêu, cái quan trọng là tấm lòng.
"Được, để ta thông báo."
Lữ Tiểu Vũ bật máy tính lên.
Ở trong nhóm công ty gửi lên tin tức, thông báo chủ quản lãnh đạo từng ban ngành tới nhận phong bao lì xì, còn về phần bộ phận kỹ thuật cùng chăm sóc khách hàng, trước khi tan ca, không nên rời đi.
Đem Trương Hoa kêu lên, để cho nàng an bài vụ lì xì.
Lục Dương cùng Lữ Tiểu Vũ đi đến bộ phận kỹ thuật.
Cũng sắp đến giờ tan sở.
Nhưng nhân viên ở đây vẫn nghiêm túc làm việc, hai người tới đây, không có mấy ai phát hiện.
Lữ Tiểu Vũ vỗ tay, lúc này mới đem ánh mắt của mọi người rời khỏi máy tính.
Lữ Tiểu Vũ nói ra.
"Chủ tịch tới phát lì xì, mọi người xếp hàng ra nhận a."
Vốn thấy hai lãnh đạo cấp cao của công ty chạy tới đây, nhân viên bộ phận kỹ thuật còn có chút lo lắng, sợ chỗ mình xảy ra vấn đề, nhưng nghe nói như vậy, ai nấy đều mừng rỡ.
Không chỉ có tiền lì xì, mà hai lão bản cùng chạy qua đây phát, điều này nói rõ tầm quan trọng của bộ phận kỹ thuật ở trong công ty.
"Lão bản, còn có tiền lì xì a."
Lão Chu vui tươi hớn hở đi tới.
Hắn lão lão nhân viên từ lúc công ty thành lập, soi với những người khác, không có quá nhiều cậu nệ.
"Đương nhiên là có rồi...Mọi người khổ cực làm việc như vậy, công ty người khác có phúc lợi, công ty chúng ta cũng sẽ không thiếu!" Lục Dương cười ha hả nói một tiếng.
Nhân viên bộ phận kỹ thuật nghe vậy, trên mặt ai nấy đều cười cười.
"Lão Chu, đây là của ông."
Lục Dương trước đem lì xì đưa cho Chu Nghiễm Sinh.
Lão Chu nhận lấy lì xì, ở phía trên bóp bóp, mỉm cười nói: "Cảm ơn lão bản."
"Hoàng Hiệu, Viên Húc Đông,..."
"Cảm ơn lão bản."
"Vương Bằng, Trương Hạo, Trương Ngạn Bác..."
...
Lục Dương nhớ kỹ từng cái tên một.
Lão nhân viên ở bộ phận kỹ thuật, lúc trước đều công tác ở bên trường học, có người do Lục Dương đào tới, có người là đồng học của Lữ Tiểu Vũ, tên của những người này, Lục Dương đều nhớ rõ.
Từng người nhận lấy lì xì, đều tỏ vẻ cảm tạ.
Phát xong lì xì, Lục Dương cổ vũ một phen, sau đó để cho mọi người tan ca, liền đi tới bộ phận chăm sóc khách hàng.
Nhân viên ở chỗ này, so với bộ phận kỹ thuật còn nhiều hơn.
Thuần sắc là một màu nữ sinh.
Oanh oanh yến yến, giống như lạc vào nữ nhi quốc vậy.
Thật vất vả lắm mới đem toàn bộ phong bao lì xì phát song, Lục Dương tranh thủ thời gian chạy đi...
Trở lại văn phòng Lữ Tiểu Vũ nghỉ tạm một hồi, đồng học Tiểu Vũ cười cười, nói ra: "Cái người tên Tô Hồng Ngọc do ngươi tuyển tới, biểu hiện không tệ, hiện tại đã là phó chủ quản của bộ phận chăm sóc..."
"A."
Lục Dương kinh ngạc hô một tiếng.
Chỉ có thể nói, tiểu Hồng tỷ thật đúng là nhân tài, có thể ở trong đống người bộc lộ tài năng a.
Lúc trước Tô Ngọc Hồng bởi vì đệ đệ trong nhà xảy ra chuyện, còn tìm hắn ứng tiền, về sau, nhận được tiền lương rất nhanh liền trả sạch, hôm nay ở Csite đứng vững bước chân, nhân sinh cũng triệt để thay đổi.
Lục Dương đứng dậy rót chén nước, nhấp một hơi, đứng trên văn phòng Lữ Tiểu Vũ nhìn xuống, vừa dễ dàng nhìn thấy cổng chính công ty, từng người bước ra ngoài, tan ca về nhà.
Có chút nhân viên còn lái xe hơi rời đi.
"Đi ăn gì không?"
Lục Dương nói ra.
"Căn tin công ty?"
Lữ Tiểu Vũ mở trừng hai mắt.
"Đi căn tin công ty làm gì, lại phiền toái cho người khác, chúng ta tới quán lão Đinh ăn đi, chính là cái chỗ lần trước ta chỉ ngươi."
Lục Dương cười nói.
Nghe nói như thế, hai mắt đồng học Tiểu Vũ sáng lên.
Trong nội tâm nàng gật đầu không thôi, nhưng biểu hiện ra ngoài lại là nét bình tĩnh: "Đừng tưởng rằng thức ăn ngon liền có thể thu mua được ta."
"Nghĩ gì thế, đồng học Tiểu Vũ là thiên tài kinh doanh, cụ tổ của ngành internet, nữ triêu phú,....một bữa cơm sao có thể thu mua được ngươi, ít nhất cũng phải tám mười bữa đi."
Lục Dương trêu ghẹo nói.
Sau đó hắn nhìn ra ngoài trời.
"Hy vọng hôm nay không mưa."
Mây phía ngoài đã có chút dày thêm.
Giống như khúc nhạc dào đầu khi mưa.
"Ngày hôm qua ta xem dự báo thời tiết, có lẽ không mưa đi."
Lữ Tiểu Vũ cũng đi nhìn xem, không chắc chắn nói.
"Ngươi còn tin tưởng dự báo thời tiết à?"
Lục Dương nhịn không được cười nói.
Đồng học Tiểu Vũ có đôi khi rất ngây thơ đấy.
Ngay sau đó, hắn nói ra: "Cũng tan ca rồi, chúng ta đi thôi, để ta chở ngươi qua!"
Đồng học Tiểu Vũ nghe vậy cũng vui vẻ đồng ý.
Quán lão Đinh nằm ở phía nội thành, xe cộ rất nhiều, đỗ xe cũng khó, lần trước phải đánh lui đánh tới, nàng mới thành công đỗ được.
Sau nửa tiếng, hai người tới nơi.
Đồng học Tiểu Vũ hâm mộ nhìn Lục Dương chỉ cần một phát liền đỗ được xe, nghĩ thầm đợi lúc ăn cơm, nhất định phải thỉnh giáo kỹ xảo đỗ xe.
Đi vào bên trong quán.
Giờ này vừa đúng lúc cơm chiều, trong tiệm có không ít người, vị trí đều đầy...
"Mua mang về đi."
Lục Dương đề nghị.
Cái giờ này, căn bản không có chỗ trống, nếu đợi bên cạnh, còn không biết phải đợi bao lâu.
Hơn nữa, hôm nay, nhìn trời liền cảm thấy mưa.
"Được a."
Lữ Tiểu Vũ đảo mắt một vòng, nhẹ gật đầu.
Gọi tới bà chủ, Lục Dương thuần thục kêu vài món ăn, tới nơi này nhiều lần, đồ ăn ở trên menu hắn trên cơ bản đều nhớ đại khái, tùy tiện chọn mấy món được rồi, đương nhiên, món cá sốt cà chua mà Lữ Tiểu Vũ thích không thể thiếu.
Ngoài trừ cá sốt cà chua ra.
Còn có cá hấp, canh cá.
Lục Dương không kém ăn, lấy khẩu vị Lữ Tiểu Vũ làm chủ để kêu.
Điểm xong thức ăn.
Hai người đứng ở cửa đợi.