Đợi thức ăn làm xong, cần một hồi thời gian.
"Tí nữa chúng ta đi đâu ăn đây?"
Lục Dương nghĩ tới vấn đề này.
Bọn hắn vừa rời công ty, chẳng lẽ lại tới đó ăn nữa?
Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ một chút: "Đi nhà ta đi."
"Chuyện này..."
Lục Dương không nghĩ tới Lữ Tiểu Vũ lại nói như vậy.
"Chuyện này có được không đó?"
"Trong nhà của ta không có ai, ba mẹ của ta vài ngày trước đã tới nhà đại ca, Lữ Tiểu Bạch cũng đi theo qua."
Nghe được Lữ Tiểu Vũ nói như vậy.
Lục Dương lúc này mới nhẹ gật đầu.
"Trong nhà không có ai thì tốt."
Đồng học Tiểu Vũ lập tức cảnh giác hẳn lên.
Ánh mắt nàng nghi ngờ nhìn lên người Lục Dương hồi lâu, nói ra: "Ngươi ngàn vạn lần đường có hiểu lầm a, ta chỉ nói là, đi nhà ta ăn cơm, chỉ là ăn cơm bình thường..."
"Ngươi nhấn mạnh làm gì, không phải ăn cơm, chẳng lẽ ăn thịt người sao!"
Lục Dương im lặng nói.
Hai má Lữ Tiểu Vũ đỏ lên một mảnh.
Nhấc chân lên đạp Lục Dương một cước, thở phì phì nói: "Không nên ăn nói bậy bạ."
"Haha....Ngươi không nên suy nghĩ lung tung, ta là chính nhân quân tử..."
Ánh mắt Lục Dương ở trên người Lữ Tiểu Vũ đánh giá.
Đồng học Tiểu Vũ cũng không tệ.
Là một hiền thê, nhưng không phải loại hình hắn ưa thích a.
Hắn vẫn ưa thích mấy loại mỹ nữ như Quan Nguyệt, Liễu Thanh Thanh, Chu Đình Đình.
Dáng người cao gầy, trước sau lồi lõm.
Học tỷ Tống Giai cũng được.
Sư tỷ....Ừ...
Lục Dương vỗ cái ót của bản thân, cưỡng ép đem tử tưởng của mình quay về.
Lữ Tiểu Vũ cổ quái nhìn Lục Dương, không biết lão bản vì sao tự nhiên đập đầu mình, nàng cũng không biết, trong lòng Lục Dương, mình bị đánh giá không phù hợp.
Nếu biết, đồng học Tiểu Vũ nhất định sẽ bãi công...
"Ngươi lên cơn động kinh à?"
Lữ Tiểu Vũ nhắc nhở một câu.
"Cái gì?"
Lục Dương phục hồi tinh thần.
Vừa hay nhìn thấy Lữ Tiểu Vũ chuẩn bị bấm hắn, hắn vội vàng lui về sau một bước, tránh thoát.
Nha đầu này, thật là bưu hãn a!
Còn dám động tay động chân.
Ổn định lại cơ thể, Lục Dương nhìn chằm chằm vào Lữ Tiểu Vũ một hồi.
Nhìn kỹ.
Lục Dương phát hiện Lữ Tiểu Vũ có một đôi lông mày rất đẹp, nha đầu này, là loại hình phải nhìn nhiều lần mới nhận ra nét đẹp.
Có vài nữ nhân như bông hoa hồng, nhìn một cái liền không thể rời mắt, có vài nữ nhân thì khác biệt, nhìn một lần không cảm thấy gì, nhưng càng nhìn càng cảm thấy tư vị...
Hiển nhiên.
Đồng học Tiểu Vũ chính là người ở vế sau.
"Vừa rồi ta mới nghĩ tới một vấn đề."
Lục Dương nghiêm túc nói.
"Vấn đề gì?"
Lữ Tiểu Vũ truy hỏi.
"Tạm thời không nói cho ngươi biết."
"Dừng."
Đồng học Tiểu Vũ khinh bỉ nhìn thoáng qua Lục Dương.
Tuy rằng trong lòng hiếu kỳ không biết Lục Dương nghĩ tới cái gì. Nhưng đối phương không nói, nàng cũng không đi hỏi.
Thời gian rất nhanh trôi qua.
Nửa tiếng sau.
Năm món của Lục Dương gọi đã làm xong, bởi vì lần này gọi toàn món chính, nên giá cả khá đắt, năm món hết hai nghìn tệ, đem thức ăn đưa cho Lữ Tiểu Vũ, Lục Dương lái xe tới nhà trọ của giáo viên.
Đem xe đỗ dưới lầu.
Hai người cùng nhau đi lên.
Giống như lời nói của Lữ Tiểu Vũ.
Quả thật trong nhà chẳng có ai.
Trời bên ngoài đã âm u, trong phòng thì lại tối, đưa tay không thấy năm ngón.
Lữ Tiểu Vũ mở ra đèn phòng khách, Lục Dương đem đồ ăn đặt lên bàn, đem từng món ăn mở ra.
Mùi thơm tỏa ra bốn phía.
Lữ Tiểu Vũ ở một bên có chút không nhịn được, nuốt một ngụm nước bọt.
Có thể là cảm giác mình không quá văn nhã, nàng liền chuyển đầu qua chỗ khác.
Trong nhà không có ai, Lục Dương cũng không khách khí, tìm một cái ly sạch sẽ, tự thân rót cho mình một ly nước, sau đó bưng lên cặp lồng đựng cơm, bắt đầu ăn.
Mùi vị trước sau vẫn như một.
Tốc độ ăn của Lữ Tiểu Vũ rất nhanh, từng miếng thịt cá chạy vào trong miệng nàng, giống như là một con mèo nhỏ vài ngày chưa được ăn vậy, nhẹ nhàng nhai nhai, sau đó phun xương cá ra.
Bản lĩnh phun xương này, người bình thường quả thật học không được.
Lục Dương cũng không tranh đoạt với Lữ Tiểu Vũ.
Hắn cũng đem đồ ăn mình kêu ăn với cơm.
Ngẩng đầu, phát hiện Lữ Tiểu Vũ đem nửa cái đuôi cá bỏ vào trong miệng.
Lục Dương không nhịn được nói.
"Đừng có vội, vạn nhất mắc xương thì làm sao?"
Đồng học Tiểu Vũ ở một bên nhai nhai, vừa nói: "Chỉ có ngươi mắc xương, còn ta thì không bao giờ."
Đây là cái gì.
Chính là tự tin a!
Lục Dương cười cười, không nói gì.
Mỗi người đều có điểm mạnh của mình, thứ Lữ Tiểu Vũ giỏi nhất không phải là kinh doanh, mà chính là ăn cá!
Một bữa ăn hết nửa tiếng, Lữ Tiểu Vũ đem ba món cá xử lý xong, chén cơm của nàng còn chưa vơi bớt, một bụng đều nhét đầy thịt cá, Lục Dương thì đem hai phần cơm của mình ăn hết.
Sau khi ăn xong, hai người đều có chút căng bụng.
Nhìn một mảnh hỗn độn trên bàn.
Hai người cũng không muốn dọn dẹp.
"Ta đi đây..."
Lục Dương đem nước trong ly uống sạch, sau đó đứng dậy chuẩn bị ly khai.
"A, để ta tiễn ngươi."
Lữ Tiểu Vũ cũng đứng dậy theo, thời điểm đứng lên, nàng còn không quen vỗ bụng của minhf.
Lữ Tiểu Vũ đẩy nhanh bước chân, đi tới phía trước Lục Dương, mở cửa ra.
Đúng lúc này.
Ngoài cửa sổ, một đạo bạch quang lóe lên.
Ngay sau đó.
Là một tiếng Oành.
Tiếng sấm vang lên.
Thanh âm nay vang lên, như thủy tinh chấn động kêu ông ông.
Đồng học Tiểu Vũ liền bị dọa cho run rẩy.
Lục Dương mới đạp một chân ra ngoài cửa, lúc này cũng thu lại.
Mùa đông gặp sét đánh, cũng là một chuyện bình thường, nhưng mà đánh to như vậy, vẫn là hết sức hiếm thấy.
Một tiếng sấm vang lên.
Bên ngoài liền bắt đâu mưa.
Nước mưa đánh vào trên cửa sổ, bay tung tóe.
"Có dù không?"
Lục Dương hỏi một tiếng.
Mưa lớn như vậy, đoán chừng vừa ra khỏi cửa liền ướt sũng, tuy rằng xe của hắn cách đó không xa.
"Có có....Để ta tìm cho ngươi."
Lữ Tiểu Vũ chạy vào trong.
Lục Dương có chút kỳ lạ.
Sao giọng Lữ Tiểu Vũ lại yếu vậy nhỉ?
Nàng sợ sét sao?
Lục Dương hoàn toàn không sợ, phải đen lắm mới bị sét đánh nha, hơn nữa còn ở trong thành phố, tỉ lệ này hầu như bằng 0, với lại hắn cũng không làm chuyện gì đuối lý.
Đúng.
Chính là như vậy!
Lữ Tiểu Vũ tìm tìm.
Liền tìm được một cây dù gấp, thời điểm nàng cầm dù chạy tới, lại một tiếng sấm nữa vang lên.
Đồng học Tiểu Vũ hướng qua bên lưng Lục Dương né tránh.
"Cái kia...cái kia....nếu không ngươi khoan đi đã, đợi tạnh mưa..."
Đồng học Tiểu Vũ thương lượng.
"Vừa rồi ngươi khong phải nói, ăn cơm xong liền đi à?"
Lục Dương hỏi lại.
Đồng học Tiểu Vũ xấu hổ.
"Chờ một chút, chờ một chút rồi đi."
"Ngươi sợ sét đánh sao?"
Lục Dương cười hỏi.
"Có chút."
Giọng nói Lữ Tiểu Vũ hơi chút run rẩy.